Sau khi Trình Lạc đưa Lạc Lạc đến bệnh viện, rất nhanh sau đó bác sĩ tuyên bố Lạc Lạc qua đời.
Tiểu Thanh Long vẫn còn nhớ sự mong mỏi trước khi chết của Lạc Lạc, vậy nên vừa đến bệnh viện là nhóc đi đón Tiểu Ba ngay. Trong lúc chờ đợi, Trình Lạc đã báo tung tích của bố mẹ Lạc Lạc cho bệnh viện biết, sau khi y tá nghe xong không nói hai lời lập tức liên lạc cảnh sát, đồng thời bày tỏ lời cảm ơn cùng lời xin lỗi đến Trình Lạc.
Trên suốt quãng đường từ bệnh viện về nhà, Tiểu Thanh Long vẫn luôn rầu rĩ không vui.
Trình Lạc biết rõ tại sao nhóc lại buồn bã, đối với một người vừa mới sinh ra đã là thần như Tiểu Thanh Long mà nói, hai từ “tử vong” này quá xa vời, tính sơ sơ một chút thì Tiểu Thanh Long cũng không quá năm trăm tuổi, nếu như tính theo độ tuổi của loài người thì nhóc cũng mới chỉ có năm tuổi thôi. Hơn nữa lúc nhóc sinh ra đã ở nơi tận cùng của trời đất, từ trước đến giờ chưa từng thấy thế giới bên ngoài, đối với nhóc mà nói tất cả là những trải nghiệm trong ngày hôm qua vô cùng tàn khốc.
“Long tổ.” Nhóc ngồi ở trên ghế của trẻ em, đôi mắt đỏ bừng nhìn qua chỗ Trình Lạc: “Người cũng sẽ chết sao?”
“Ừ.”
“Sau khi chết thì con người… sẽ đi đâu vậy?”
Trình Lạc liếc nhìn nhóc qua kính chiếu hậu, chỉ nhàn nhạt nói ra bốn chữ: “Tự có chốn về.”
“Tự có chốn về…”
Tiểu Thanh Long không hiểu được ý tứ của câu nói này,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768501/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.