Khi Trình Lạc từ trên lầu bước xuống thì thấy Thời Mặc đang ngồi trên sô pha, không có chuyện gì làm bèn ôm lấy chiếc chén sứ thanh hoa ở trên tay.
Ngón tay vừa thon gọn lại trắng nõn của cô lướt qua cầu thang lạnh lẽo, giày cao gót giẫm lên sàn gỗ phát ra thứ âm thanh lanh lảnh. Người đàn ông ngồi trên sô pha hiển nhiên phát giác được động tĩnh ở phía sau bèn quay đầu lại nhìn, Trình Lạc phát hiện đồng tử trong mắt của anh vừa xoẹt qua một tia sáng, sau đó cô không còn nghe thấy bất kì tiếng nói trong lòng nào của Thời Mặc nữa.
Đây có thể chính là đẹp đến mức khiến cả đầu óc trống rỗng trong truyền thuyết.
Ngẩn ngơ cũng chỉ là chuyện trong một khoảnh khắc, Thời Mặc hắng giọng rồi đứng dậy. Người đàn ông cao quý, tự phụ ở trước mặt Trình Lạc đột nhiên chân tay luống cuống, vành tai ửng hồng như thể một thằng nhóc vừa mới chớm yêu. Trình Lạc cảm thấy buồn cười, dừng bước ở trước mặt anh, thoáng ngước mắt lên, đuôi mắt mang theo đủ loại dịu dàng.
“Đẹp không?”
Thời Mặc ngừng mất mấy giây xong mới đáp: “Đẹp.”
Giọng nói cũng đang run rẩy, anh cụp mắt xuống che đi đôi đồng tử, căng thẳng thấp thỏm chả ra hình dáng gì.
Thời Mặc chưa yêu đương bao giờ, nghiêm túc mà nói trừ quay phim ra thì trong cuộc sống riêng của mình, đến bàn tay nhỏ nhắn của con gái anh còn chưa nắm lấy một lần. Mà lần rung động duy nhất trong cuộc đời này vẫn là bốn năm trước, đó chính là với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768504/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.