🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Triệu Vi Ninh thu ánh nhìn lại, nói với tài xế: “Anh qua cửa hàng thú cưng bên kia mua ít đồ ăn cho thú nuôi đi.”

Tài xế ngẩn người: “Cho… cho ai ạ?”

Cô ta hơi mất kiên nhẫn: “Con chó bên đường ấy, lấy thêm ít nước nữa.”

Tài xế nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Toàn Phong bên ngoài, trong lòng thấy ớn lạnh: “Con chó đó… lỡ nó cắn người thì sao ạ?”

“Nó không cắn đâu, không có mệnh lệnh thì nó sẽ không tấn công ai cả.”

Triệu Vi Ninh nuôi Toàn Phong đã nhiều năm, cô ta rõ tính cách của nó nhất. Dù dữ dằn, hung hãn, nhưng lại rất biết nghe lời và ngoan ngoãn. Nếu không có lệnh của chủ, đến nhìn nó còn lười nhìn chứ huống gì cắn người.

Lệnh của sếp cũng khó từ chối, tài xế cầm tiền xuống xe, đi tới cửa hàng thú cưng bên kia đường. Sau khi mua xong đồ, anh ta cẩn thận tiến đến gần Toàn Phong, đến lúc lại gần mới nhận ra con chó này to hơn tưởng tượng nhiều, ánh mắt cũng hung dữ hơn nhiều. Anh ta bước chậm lại, cảnh giác đổ thức ăn và nước vào cái bát trước mặt Toàn Phong.

Ngửi thấy mùi đồ ăn, Toàn Phong cùng Hạt Dự Trữ lao vào ăn ngấu nghiến như hổ đói.

Quả nhiên thời buổi này người tốt vẫn còn nhiều, Toàn Phong vừa ăn vừa nghĩ.

Thấy chúng ăn ngon lành, lại không có dấu hiệu tấn công, tài xế thở phào liền nhẹ nhõm. Anh ta cũng không dám nấn ná, vừa quay người định rời đi thì đúng lúc này, ba người đàn ông trông giống nhân viên quản lý đô thị đi tới.

Họ liếc nhìn Toàn Phong rồi nhìn tài xế: “Chúng tôi vừa nhận được báo cáo, nói ở đây có một con chó dữ. Con chó này là của anh à?”

Tài xế ngơ ngác, liên tục lắc đầu: “Không phải, tôi chỉ thấy nó đáng thương nên mang ít đồ ăn đến thôi.”

“Vậy anh cũng tốt bụng thật đấy.” Ánh mắt của người quản lý nọ đầy nghi ngờ, hiển nhiên không tin lời anh ta.

Tài xế liếc đồng hồ, nói năng nhẹ nhàng: “Các anh à, tôi chỉ là tài xế thôi, sếp tôi còn đang chờ trên xe để đi dự tiệc, các anh xem…”

“Con chó này thật sự không phải của anh?”

Tài xế sốt ruột: “Thật sự không phải, tôi chỉ làm việc tốt thôi mà!”

Trong lúc đôi bên còn đang giằng co, Triệu Vi Ninh ngồi trong xe đã bắt đầu thấy mất kiên nhẫn.

Cô ta vốn có thể cùng Tô Vân Lý đi dự tiệc, nào ngờ lại nhận được thông báo đột xuất từ công ty về một sự kiện khác, giờ đã trễ mất nửa tiếng rồi. Triệu Vi Ninh nhíu mày, đeo kính râm vào rồi mở cửa bước xuống xe.

Triệu Vi Ninh là người mẫu, cao 1m76, trên người mặc một chiếc váy đuôi cá màu đỏ. Sự xuất hiện của cô ta lập tức thu hút mọi ánh nhìn trên con phố, chẳng mấy chốc đã có người nhận ra cô ta.

“Là người nổi tiếng kìa.” Có người cảm thán.

Triệu Vi Ninh tiến lên vài bước, nhìn về phía nhân viên quản lý đô thị: “Con chó này là của chúng tôi, nó lạc mất mấy ngày rồi. Tài xế tôi không biết, tưởng là chó hoang.”

Nói xong, Triệu Vi Ninh huýt sáo gọi: “Toàn Phong, lại đây.”

Toàn Phong ăn uống no nê, lúc này mới nhận ra tình hình trước mắt, nó ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Triệu Vi Ninh mấy giây.

Hạt Dự Trữ r.ên rỉ tiến lại gần Toàn Phong: “Đại ca, ai vậy?”

Toàn Phong nghiêng đầu: “… Thấy quen quen.”

Vài giây sau, toàn thân nó run lên: “Là… chủ nhân cũ của tao.”

“Gì cơ? Hồi đó cô ta vứt bỏ anh à?”

Toàn Phong có hơi ngượng ngùng: “Là tao bỏ trốn với chủ nhân.”

Hạt Dự Trữ khịt mũi khinh bỉ: “Đại ca, hành động như vậy là phản bội, không nghĩa khí chút nào.”

“…”

Toàn Phong cũng đâu có ngu.

Trước đây trên tivi nó thấy rất nhiều người mặc đồng phục như thế này, mặt mày hung dữ, bắt chó là đưa thẳng vào lò mổ. Ông bà xưa có câu, chó phải biết tùy cơ ứng biến, giờ không phải lúc thể hiện sự trung thành, thế là nó vẫy đuôi chạy đến bên cạnh Triệu Vi Ninh, tỏ vẻ rất thân thiết.

Hạt Dự Trữ càng khinh bỉ hơn, lẩm bẩm: “Đồ phản bội.”

Toàn Phong nói: “Em trai à, đàn ông có bản lĩnh có thể nhún nhường đúng lúc, không thể cố chấp được. Nhìn mấy bộ đồng phục kia đi, nếu chúng ta bị bắt thì chắc chắn bị tống vào lò mổ cạnh trung tâm tiếp nhận thú cưng.”

Nghe vậy, Hạt Dự Trữ cũng vẫy cái đuôi nhỏ, len lén chạy lại bên cạnh Triệu Vi Ninh.

Đồ súc sinh…

Triệu Vi Ninh không nhịn được trợn mắt: “Chúng tôi còn có việc, đi được chưa?”

“Được, nhưng sau này chú ý nhé, chó to thế này mà chạy ra đường gây thương tích thì phiền lắm đấy.”

Triệu Vi Ninh khẽ gật đầu, dẫn Toàn Phong và Hạt Dự Trữ trở lại xe, sau đó sắp xếp cả hai vào cốp xe phía sau.

Tài xế khởi động xe lại, không nhịn được hỏi: “Thật sự là thú cưng bị thất lạc của cô sao ạ?”

Triệu Vi Ninh nhắm mắt, không trả lời.

Triệu Vi Ninh có thể lập tức thả bả cho nó chết, hoặc dùng gậy đánh đập nó cho tới chết cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng cô ta vẫn có tình cảm với Toàn Phong, tuy không sâu đậm, nhưng cũng không nỡ ra tay giết hại nó.

Chỉ là… nếu Tô Vân Lý biết cô ta lại mang Toàn Phong trở về, chắc chắn sẽ lột da nó.

Trong cốp xe lắc lư qua lại, Hạt Dự Trữ bất an, không nhịn được bắt chuyện với Toàn Phong: “Đại ca, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Đừng nói nữa.”

Toàn Phong ngửi bằng cái mũi chó, trong lòng vui mừng: “Là mùi của chủ nhân, chúng ta sắp tìm được chủ nhân rồi!”

Hạt Dự Trữ cũng hít hà theo: “Thật đấy, cuối cùng chúng ta cũng được gặp chủ nhân rồi!”

Một chó một heo bỗng thấy tương lai tràn đầy hy vọng, thế là nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc, định chờ đến thời điểm thích hợp rồi nhảy khỏi xe. Nào ngờ, chúng vừa ngủ là ngủ liền mấy tiếng đồng hồ.

Gần đến nơi, Thời Mặc đột nhiên hỏi: “Cô có từng nghĩ đến chuyện quay lại giới giải trí không?”

“Không.”

Trình Lạc trả lời dứt khoát. Sau những tháng năm dài đằng đẵng, bao nhiêu nhiệt huyết năm xưa cũng đã dần nguội lạnh. Giấc mơ từng một thời đeo đuổi, giờ đây đã trở nên vô cùng nhạt nhòa.

“Tiếc thật.” Thời Mặc thở dài: “Tôi luôn cho rằng cô là nữ diễn viên xuất sắc nhất.”

Trình Lạc từng là huyền thoại trong giới giải trí, thậm chí có người gọi cô là “món quà trời ban”. Năm 16 tuổi, cô giành giải người mẫu đẹp nhất qua một cuộc thi sắc đẹp. Không lâu sau, cô ký hợp đồng với Angel Show, trở thành siêu mẫu nữ Trung Quốc đầu tiên. Sau đó, cô bước chân vào giới điện ảnh, với tác phẩm đầu tay là bộ phim ngắn “Tám mặt gương”, trong đó cô vào vai một bệnh nhân tâm thần có tới tám nhân cách. Dù chưa từng học diễn xuất, Trình Lạc chỉ với một vai diễn đó đã khiến tất cả khán giả kinh ngạc và bị chinh phục, được phong là nữ diễn viên thiên tài

Sau đó, Trình Lạc đảm nhận vai diễn trong “La Mỹ Trân bị mọi người ruồng bỏ”. Cô vào vai La Mỹ Trân – một cô gái lạc quan, vui vẻ, thế nhưng lại bị cả thị trấn ghét bỏ và xa lánh chỉ vì cô ấy bị nhiễm HIV. La Mỹ Trân chưa từng oán trách ai, cô ấy thấu hiểu lòng người, nhẫn nại dùng những hành động nhỏ bé để dần khiến dân làng mở lòng chấp nhận mình. Khi khán giả tưởng bộ phim sẽ kết thúc với một cái kết hạnh phúc, La Mỹ Trân lại lựa chọn tự sát.

Dù đã qua bốn năm, Thời Mặc vẫn nhớ rõ cảnh đó.

Cô mặc sườn xám hoa nhí, bước đi nhẹ nhàng như một đóa sen đang nở. Cô đi qua làn mưa mờ sương, đi qua những con phố dài, những ngõ nhỏ cổ kính. Cuối cùng cô cởi bỏ sườn xám, lao mình xuống dòng sông Nguyệt Nha lạnh buốt, không bao giờ nổi lên nữa.

La Mỹ Trân đã khiến tất cả mọi người chấp nhận mình, chỉ là… cô ấy vẫn bị giam cầm trong chính tâm hồn mình. Cô ấy thà tr.ần tr.uồng rời khỏi thế gian, cũng không muốn làm vấy bẩn bộ đồ mà mình yêu quý nhất.

Lòng tốt và sự bao dung của cô ấy dành hết cho những người từng sỉ nhục mình, dành cho thị trấn lạnh lẽo, dành cho chiếc sườn xám hoa, thậm chí cho cả kẻ ác… duy nhất chỉ không dành cho chính bản thân cô ấy.

Bộ phim ấy vừa đẹp đẽ vừa nặng nề và cũng chính nhờ đó mà Trình Lạc đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, trở thành Ảnh hậu trẻ tuổi nhất trong lịch sử.

Thời Mặc từng nghĩ đó là khởi đầu của cô, nào ngờ đó lại là điểm kết thúc.

Về sau, phim cô đóng càng lúc càng dở, độ nổi tiếng lao dốc, cuối cùng còn khiến mọi người chấn động khi quyết định kết hôn với một ca sĩ mới nổi, chưa có tiếng tăm gì.

“Cô tôi vừa thành lập một studio nghệ sĩ, giờ đang thiếu người…”

Trình Lạc liếc mắt nhìn anh: “Anh căn bản đâu thiếu người dự tiệc cùng.”

Thời Mặc bị nói trúng tim đen, có chút lúng túng.

“Tôi chỉ cảm thấy giới nghệ thuật mới là nơi cô thuộc về.”

“Không.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt nghiêng giấu trong bóng tối, hàng mi dài phủ bóng xuống đôi mắt đen như màn đêm: “Tôi không có nơi thuộc về.”

Một mình đến, một mình đi, như chính nhân vật La Mỹ Trân mà cô từng thủ vai. Lặng lẽ chìm xuống sông sâu, không có đường quay lại.

Thời Mặc mãi không hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt cô lúc ấy, cho đến rất lâu sau, anh mới từ chính bản thân mình nhìn rõ tâm trạng Trình Lạc ngày hôm đó.

Bữa tiệc được tổ chức tại vườn rượu do Thời Thiến mở.

Khi Thời Mặc xuất hiện cùng Trình Lạc, khách mời vẫn còn thưa thớt, thế nhưng sự xuất hiện của bọn họ lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Trình Lạc khoác tay Thời Mặc, chiếc sườn xám đen ôm sát tôn lên thân hình quyến rũ của cô, đôi mắt lạnh lùng như thể cả mùa đông đều gom vào trong đấy. Khoảnh khắc cô bước vào, đại sảnh lộng lẫy ánh vàng lập tức trở nên nhạt nhòa, trở thành phông nền mờ mịt cho cô tỏa sáng.

Ngay sau đó, có người nhận ra Trình Lạc. Chỉ trong một giây, ánh mắt từ kinh ngạc liền chuyển thành khinh miệt.

“Để tôi dẫn cô đi gặp cô của tôi.” Thời Mặc bỏ qua mọi ánh mắt dòm ngó xung quanh, dẫn Trình Lạc băng qua đám đông, đi thẳng về phía sau vườn.

Vườn rượu lúc về đêm đẹp đến mê hồn, hồ bơi ở giữa lấp lánh ánh sáng, phản chiếu những tia sáng, làm nền cho hoa cỏ càng thêm rực rỡ.

Giữa đám người nổi tiếng vây quanh, một người phụ nữ mặc váy dài màu tím hiện lên với vẻ mặt dịu dàng, khí chất đoan trang, tựa như tiểu thư khuê các bước ra từ thủy trấn Giang Nam.

Ánh mắt bà ấy đảo một vòng, bắt gặp Thời Mặc, bèn nói gì đó với khách bên cạnh rồi lập tức đi về phía anh.

“Hôm nay con lại đến đúng giờ, lạ thật đấy.”

Tính cách Thời Mặc vốn lạnh nhạt, mấy loại tiệc tùng như thế này anh chưa từng tham dự. Hôm nay lại phá lệ.

“Chào cô.” Thời Mặc khẽ gật đầu: “Đây là Trình Lạc, người dự tiệc hôm nay của con.”

Thời Thiến đảo mắt nhìn Trình Lạc từ trên xuống dưới. Cái tên Trình Lạc từ lâu đã không còn vẻ vang gì trong giới giải trí, mà Thời Thiến cũng là người trong giới, chuyện năm xưa của Trình Lạc bà ấy đều biết rất rõ. Nay lại được Thời Mặc dẫn đến, quả thật khiến bà ấy bất ngờ. Tuy vậy, bên ngoài bà ấy vẫn giữ nụ cười thân thiện, không tỏ chút khinh thường nào.

“Chào cô Trình, tôi là Thời Thiến, cô của Mặc Mặc.”

“Chào bà.” Hai chữ nhẹ bẫng, xa cách và kiêu ngạo vô cùng.

Thời Thiến vẫn giữ nụ cười: “Hôm nay chỉ là buổi tiệc riêng tư tôi tổ chức, cô đừng ngại, cứ thoải mái mà đi dạo. Vườn rượu có nhiều chỗ thú vị lắm, muốn đi đâu thì bảo Mặc Mặc dẫn cô đi.”

“Vâng.”

“Tổng giám đốc Thời.” Trợ lý bước nhanh đến bên Thời Thiến, khẽ nói nhỏ: “Đạo diễn Ngụy của công ty Thịnh Viễn và Tổng giám đốc Tô của công ty giải trí Hoa Thành đã đến.”

Ngụy Trì và Tô Vân Lý.

Nghe thấy hai cái tên này, sắc mặt của cả Thời Thiến và Thời Mặc đồng thời thay đổi.

Người thứ nhất là nhà đầu tư đứng sau công ty điện ảnh Thịnh Viễn, đạo diễn vàng của giới điện ảnh. Người thứ hai là Tổng giám đốc của công ty giải trí Hoa Thành – một CEO trẻ tuổi đầy triển vọng. Cả hai đều là nhân vật nổi tiếng trong giới, vừa có tiền vừa có quyền.

Và đồng thời, cũng đều là… chồng cũ của Trình Lạc.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.