Người đàn ông theo sau lưng nhân viên phục vụ trông tầm hơn ba mươi tuổi, thân hình không được tính là cao lớn, nhưng khí chất lại chín chắn, bộ âu phục của anh ta phẳng phiu, tóc để kiểu undercut, ngũ quan rắn rỏi lạnh lùng, trên sống mũi là một cặp kính mắt viền bạc, che giấu đi sự sắc bén trên khuôn mặt của anh ta.
Tiếp đó, Trình Lạc nhìn thấy một người đã lâu rồi không gặp – Tô Vân Lý.
Anh ta vẫn lạnh nhạt như trước đây, dưới đáy mắt như thể kết một tầng băng lạnh, vừa cao ngạo lại bất cần đời.
Hiển nhiên bọn họ đều đã phát hiện Trình Lạc đang đứng bên cạnh Thời Mặc, biểu cảm lập tức cứng đờ, kiềm chế lại cảm xúc, rảo bước đi tới.
Lúc này đã có nhiều khách mời tới rồi, không ít người đều đang đưa mắt nhìn sang đây, ai cũng biết hai nhân vật có mặt mũi này là chồng trước của Trình Lạc, thế là châu đầu ghé tai lại với nhau đợi xem kịch hay sắp diễn ra.
“Chào Tổng giám đốc Thời, đường đi hơi tắc vậy nên tới muộn một bước rồi.”
“Không muộn đâu, hai vị có thể nhận lời mời đến đây là tôi đã thấy rất vui rồi.”
Cô lặng lẽ đứng dưới ánh đèn, sống lưng thẳng đứng, mí mắt hơi rủ xuống, trông giống như một đoá sen băng đang nở rộ vậy.
“Lâu rồi không gặp, Thời Mặc.” Ngụy Trì đi đến trước mặt Thời Mặc, khoé mắt liếc qua Trình Lạc, anh ta dừng lại một chút mới lên tiếng: “Lâu rồi không gặp, Trình Lạc.”
Giọng nói của anh ta rất chất phác, thái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768506/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.