Trình Lạc cười như không cười: “Vậy nên?”
“Vậy nên, tôi ra ngoài đi dạo một chút.”
Ngốc ghê…
Ngốc đến mức khiến Trình Lạc không khỏi nhớ đến thằng con trai ngốc nghếch nhà mình.
Cô lập tức mềm lòng, giọng điệu cũng theo đó dịu dàng đi nhiều: “Anh nghe thấy hết rồi?”
Yết hầu của anh chuyển động: “Cũng hòm hòm…”
“Vậy tức là nghe thấy hết rồi.”
“…”
“Vậy anh có cảm thấy lời Tô Vân Lý có đúng không?”
Đôi đồng tử của Thời Mặc nhìn cô chăm chú: “Cô là Trình Lạc, về điểm này tôi không hề nghi ngờ chuyện này.”
Trình Lạc hơi bất ngờ lại cảm thấy buồn cười.
Đến cả cô cũng không dám xác định bản thân có phải là Trình Lạc hay không, vậy mà người này lại có thể chắc chắn như vậy.
“Tôi rất lấy làm lạ, nếu như để người của viện nghiên cứu biết được sự tồn tại của tôi, chắc sẽ vứt tôi ra ngoài luôn ấy chứ, chẳng nhẽ anh không cảm thấy sợ hãi hả?”
Thời Mặc bật cười thành tiếng, giọng nói khàn khàn: “Tôi cũng rất kỳ lạ, người có thể nhìn thấy ma quỷ ở trên đời này cũng chẳng có mấy ai.”
Trong nháy mắt đó, Trình Lạc nhìn thấy hình bóng của chính mình từ trong nội tâm của anh.
Đó là một loại cảm xúc tự giễu.
“Thực ra tôi không thích anh.” Ánh mắt của Trình Lạc giống hệt băng lạnh: “Cái dáng vẻ anh vì Nhu Nhu mà chỉ trích tôi trông như là Đức Chúa Cha thương xót chúng sinh vậy, đó chính là dáng vẻ mà tôi ghét nhất.”
Thời Mặc cúi đầu, trong lúc nhất thời không biết nên phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768507/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.