Mắt thấy những người khác vẫn đang bàn tán về mình mà Tô Vân Lý lại không hề có động tĩnh gì, rốt cuộc Triệu Vi Ninh cũng không nhịn được nữa mà gào lên: “Vợ anh bị người khác bắt nạt mà anh chỉ biết đứng đó nhìn thôi hả?”
Sau khi gào xong, cánh môi của cô ta run lên, nước mắt lập tức chảy xuống.
Tô Vân Lý bình thản đưa tay lên cởi cúc áo rồi đi lên trùm chiếc áo ấy lên người cô ta.
Mà lúc này Thời Thiến cũng đã tới, sau khi nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, bà ấy vỗ vai, nhẹ giọng an ủi Triệu Vi Ninh: “Chỗ của tôi vẫn còn bộ lễ phục khác chưa ai mặc, tôi đưa cô đi thay nhé.”
“Không cần.” Triệu Vi Ninh lạnh lùng hất tay của Thời Thiến ra rồi vịn lấy cánh tay của Tô Vân Lý đứng dậy, cô ta đưa mắt nhìn về phía Trình Lạc.
“Nhìn thấy tôi thê thảm như vậy, có phải cô vui mừng lắm không?”
Trình Lạc nhướng mày, không nói gì.
“Từ nay về sau, nếu con chó hỗn xược này của cô dám xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi đảm bảo cô sẽ không được gặp lại nó một lần nào nữa.” Triệu Vi Ninh cắn răng kéo Tô Vân Lý: “Chúng ta đi thôi.”
Tô Vân Lý liếc nhìn Trình Lạc lần cuối rồi dìu Triệu Vi Ninh rời khỏi khách sạn.
Sau khi lên xe, rốt cuộc Triệu Vi Ninh cũng không kìm nén nổi cảm xúc của mình nữa, cô ta cất tiếng khóc thật to.
Cô ta vừa khóc, vừa dùng khăn lau đi hai hàng nước mắt đang không ngừng chảy xuống ấy.
Mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768509/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.