🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thời Mặc ngẩn người, mãi vẫn chưa hoàn hồn.

Cô nhón chân, đuôi lông mày dài nhỏ, mông lung, lộ vẻ quyến rũ của người con gái: “Có lên không?”

“…”

Thời Mặc bình tĩnh nói: “Vẫn còn sớm quá…”

“Không sớm nữa, anh đã ba mươi rồi!”

“…”

Thời Mặc gãi đầu, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, tuy đều đã là người trưởng thành, chuyện này cũng không cần phải xoắn xuýt, khó xử như vậy. Nhưng bây giờ nó đã bày ra trước mắt thì anh lại không biết nên làm thế nào mới được. Vốn chỉ muốn trở thành bạn tốt với Trình Lạc, nào ngờ sẽ có cục diện như ngày hôm nay.

Đang trầm tư suy nghĩ, góc áo của Thời Mặc đột nhiên bị kéo một cái, trọng tâm không vững liền loạng choạng bước lên trước vài bước, sau đó bị Trình Lạc kéo lên chiếc giường lớn mềm mại màu xanh khói.

Hai tay anh chống đỡ cơ thể, những lọn tóc con rủ xuống che đi nửa con mắt, khuôn mặt của cô giờ đây vô cùng rõ ràng, rõ ràng hơn tất cả những lần khác.

Trình Lạc chậm rãi cởi cà vạt trước ngực anh xuống, cô ngồi dậy, nhắm mắt, hôn lên yết hầu của anh, sau đó dần dần đi chuyển đến bên môi anh.

Cánh môi mềm mại mát lạnh của người phụ nữ ngọt ngào như đường mật vậy,  khiến anh vừa mới thử đã không muốn buông ra nữa.

“Bốn năm trước anh đã thích tôi rồi sao?”

Trình Lạc đã nghe thấy rồi, cho dù anh có giấu bí mật này ở tận chỗ sâu nhất trong lòng mình thì cũng đã bị cô phát hiện sạch sẽ.

Yết hầu của Thời Mặc chuyển động lên xuống, những ngón tay rắn rỏi giữ chặt ót của cô, cúi đầu hôn sâu. Đầu lưỡi của anh phác họa ra bờ môi của cô, thuận theo cánh môi đang hé mở ấy, tỉ mỉ nhấm nháp mỗi một tấc trong khoang miệng cô.

Hai mắt Trình Lạc khép hờ, nét mặt nhuốm màu tình dục nhưng ánh mắt lại thản nhiên tựa như băng tuyết mùa đông không thể tan ra vậy.

Cúc áo sườn xám bị cởi ra, vải đen càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô. Đầu ngón tay Thời Mặc khẽ gẩy, tóc trên đỉnh đầu CÔ đã bị anh tháo ra, mái tóc vừa dày vừa đen buông thõng sau lưng.

Trình Lạc của hiện tại vô cùng quyến rũ, khiến Thời Mặc không thể nào rời mắt khỏi cô.

Ngón tay anh v.uốt ve khuôn mặt của cô, nhìn cô bằng một ánh mắt thâm tình, giọng nói khàn khàn nhưng lại rất quyến rũ: “Trình Lạc, tôi có thể dừng lại.”

Cô híp mắt, nghiêng người hôn lên môi của Thời Mặc, dùng hành động thay câu trả lời.

“…”

Cánh cửa phòng ngủ khép hờ, ánh đèn đổ xuống, còn có sự mập mờ khiến người ta suy nghĩ viển vông.

Hạt Dự Trữ gối đầu trên chân Toàn Phong, một lúc sau bị tiếng động làm tỉnh, nó ngáp một hơi, ngồi dậy lắc đầu, lảo đảo đi về phía phòng ngủ, nằm bò ở cửa nhìn vào trong phòng. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trong đó, Hạt Dự Trữ hoàn toàn tỉnh táo, nó chạy như bay ra chỗ Toàn Phong, đẩy đẩy Toàn Phong, thấp giọng kêu…

“Đại ca, không ổn rồi!!”

Toàn Phong đang mơ màng, chưa mở mắt, giọng nói mơ hồ không rõ: “Sao thế?”

“Chủ nhân… chủ nhân đang đánh chú Thời Mặc kìa, chúng ta có cần đi cứu không? Nhìn chú Thời Mặc ở trong kia trông thảm lắm!”

Toàn Phong chớp mắt, nhìn về phía phòng ngủ, ngừng lại vài giây sau đó nói với Hạt Dự Trữ đang sốt ruột ở bên cạnh: “Kinh ngạc cái gì!”

Sau đó lại đổi một tư thế khác tiếp tục ngủ.

“Kinh ngạc cái gì? Anh đúng là đồ máu lạnh vô tình mà.”

“Bọn họ đang giao lưu phối hợp, kinh ngạc gì chứ.”

“Giao…”

Hạt Dự Trữ còn chưa thành niên rất nhanh đã hiểu được ý của Toàn Phong, tai nó đỏ lên, cũng không cãi thêm, lại lần nữa dựa vào người Toàn Phong, than thở: “Vậy có phải sau này chú Thời Mặc chính là nam chủ nhân của chúng ta rồi không? Em cũng khá thích chú ý.”

Toàn Phong lật người: “Trừ phi hai người họ kết hôn, nếu không thì sẽ không phải là nam chủ nhân của chúng ta, mày nghĩ nhiều quá rồi, mau ngủ đi.”

Hạt Dự Trữ không chịu buông tha hỏi tiếp: “Đại ca, anh có thích chị chó nào không?”

Vừa mới nói đến chủ đề này, Toàn Phong lập tức có tinh thần.

“Đấy là đương nhiên, trước kia lúc anh mày chưa bị thiến, các em chó cái của mười thôn tám dặm đều muốn trở thành người của anh mày, phải gọi là…”

Hạt Dự Trữ ngây thơ hỏi: “Thì ra đại ca bị thiến rồi à?”

Toàn Phong: “…”

Hạt Dự Trữ vẫn ngây thơ hỏi tiếp: “Đại ca, sao anh lại bị thiến thế?”

Toàn Phong: “…”

Lại là khuôn mặt ngây thơ ấy: “Tai nạn sao?”

“Té ra.” Toàn Phong dùng chân đầy Hạt Dự Trữ dịch ra, sau đó nằm bò trên đất: “Đi ngủ.”

“Đại ca, rốt cuộc sao anh lại bị thiến thế? Anh nói cho em biết đi mà!”

“Đại ca!”

“Đại ca anh mau tỉnh lại đi!”

“…”

Nhìn bóng lưng của Toàn Phong, Hạt Dự Trữ thở dài, chẳng trách đại ca luôn kiên cường độc lập như vậy, thì ra anh ấy còn có một câu chuyện xưa đau khổ không muốn nhắc đến. đợi khi nào về, nó sẽ nói với lũ bạn ở sở thú, để sau này có gì ngon, bọn chúng đều nhường cho Toàn Phong để anh ấy đỡ phải thấy buồn trong lòng.

Hạt Dự Trữ nhắm mắt lại, nó cảm thấy bản thân đúng là một người anh em tốt.

***

Sau một hồi mây mưa, Trình Lạc lật người ngủ say.

Anh tắt đèn, cẩn thận ôm người con gái vào trong lòng, ngửi mùi hương trên người cô, đột nhiên có cảm giác không chân thực, cho đến tận khi cơn buồn ngủ ập đến, mới nặng nề nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Đêm mưa yên tĩnh, một sợi u hồn bay ra từ trong chiếc nhẫn đỏ, nó cẩn thận đắp chăn cho Trình Lạc, thân thể lơ lửng giữa không trung ngừng lại khoảng vài giây, sau đó bay đến trước mặt Thời Mặc, túm lấy cổ anh, bóp chặt.

Thời Mặc đang say giấc đột nhiên giật mình tỉnh dậy, anh vội vàng bật đèn ở đầu giường lên, ngẩn người nhìn căn phòng trống không.

Gặp ma rồi…

Không đúng, có Trình Lạc ở đây, căn phòng này lấy đâu ra ma.

Ngáp một hơi, Thời Mặc lại ngả người xuống giường.

Trong bóng tối, Thời Mặc nghe thấy một tiếng hừ lạnh khe khẽ, tuy nghi nhưng anh không hề để trong lòng.

*

Cơn mưa này kéo dài suốt đêm, cho đến tận sáu giờ sáng mới dừng.

Mưa vừa tạnh, Trình Lạc liền mở mắt.

Ánh mắt trời ngoài cửa sổ mát lạnh, cô kéo bàn tay Thời Mặc đang để trên eo mình ra, chậm rãi đứng dậy, cầm dây chun trên bàn buộc tóc lại, sau đó nhặt từng chiếc quần áo ở dưới sàn lên.

Vị trí bên cạnh động đậy, kế tiếp truyền đến tiếng nói buồn ngủ của Thời Mặc: “Em tỉnh rồi à?”

“Anh ngủ tiếp đi.”

Thời Mặc dụi mắt, kéo chăn ra, ngồi dậy: “Tôi đi làm bữa sáng cho em.”

“Không cần, tôi phải về trước đây.”

Nhìn khuôn mặt lạnh nhạt đó của Trình Lạc, Thời Mặc sau khi đã tỉnh táo không biết phải làm gì.

Theo lý mà nói, hai người họ đã phát sinh quan hệ thì chắc cũng phải có gì đó thay đổi, thế nhưng thái độ của Trình Lạc với anh hiển nhiên vẫn giống như trước, không lạnh không nhạt.

“Tôi cũng đi, hôm nay phải làm việc rồi.”

Mặc quần áo xong, Trình Lạc vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt, ý thức cũng lập tức tỉnh táo.

“Anh không có việc phải làm sao? Cả ngày ở trong sở thú như thế không ổn đâu nhỉ?”

“Vừa quay xong một bộ phim, bây giờ đang trong thời gian nghỉ ngơi.” Thời Mặc thay quần áo, nói: “Hơn nữa, một mình em đem cả lợn cả chó về cũng không tiện.”

Cô ừ một tiếng, coi như đáp lại.

Thời Mặc mím môi cười trộm, âm thầm giơ chữ V ở trong lòng.

Trợ lý lái xe đến rất nhanh, hai người lần lượt lên xe. Thời Mặc liếc nhìn Trình Lạc ở bên cạnh, lúc này mới để ý thấy chiếc nhẫn trên ngón tay cô, anh ngắm bảo thạch đỏ như máu ấy, không nhịn được nói: “Chiếc nhẫn này không hợp với em.”

Trình Lạc v.uốt ve chiếc nhẫn, cảm nhận được nó đang khẽ chấn động, liền biết nó không vui.

Thế là cô cụp mắt, nhàn nhạt nói hai chữ: “Tôi thích.”

Thời Mặc thu hồi lại tầm mắt, nói: “Nếu như em thích nhẫn, tôi có thể tặng em một chiếc đẹp hơn.”

Trình Lạc liếc nhìn anh: “Nhẫn có đẹp đến đâu cũng không xứng với tôi, chỉ có cái tôi thích mới xứng được với tôi.”

Thời Mặc va phải vách tưởng chỉ có thể xấu hổ sờ mũi, không dám nói thêm gì nữa.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.