🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vừa về đến sở thú, Hạt Dự Trữ và Toàn Phong đã vui vẻ phi vào bên trong. Trình Lạc vừa xuống xe, Tiểu Thanh Long đã giơ hai tay nhào vào trong lòng cô, cô cũng vững vàng ôm nhóc vào trong lòng, đưa tay lên xoa mái tóc hơi rối của nhóc: “Ngươi có ngoan không?”

“Ta ngoan lắm đấy, hôm qua người đi đâu đấy, để ta ở nhà một mình chán quá đi mất.” Vừa nói, Tiểu Thanh Long vừa chu môi, ánh mắt rất không vui.

Cô không nói gì, chỉ ôm Tiểu Thanh Long đi vào phòng.

Cô lên lầu thay quần áo, đợi đến lúc sửa sang xong thì nhận được một cuộc điện thoại, là do bảo vệ ở cửa gọi: “Có một đạo diễn của Tụ Hoa nói muốn gặp cô.”

Chắc là vì chuyện của ngày hôm qua.

“Cho ông ta vào đi.”

Sau khi ngắt điện thoại, Thời Mặc đang ngồi trên sô pha nói: “Đạo diễn Tiền nhanh thật đấy.”

“Ông ta sợ tôi hối hận đây mà.”

Chủ đề hot nhất bây giờ là gì?

Chắc chắn là Trình Lạc và sở thú của cô, bao gồm cả Toàn Phong bất ngờ trở nên hot dần dần. Tuy danh tiếng của Trình Lạc đã nát bấy nhưng chỉ cần có độ hot, có chủ đề, có thể đem đến lợi ích cho bọn họ thì họ còn lâu mới quan tâm đến chuyện danh tiếng rách nát ra sao.

Tiền Hải hiểu rõ đạo lý này vậy nên ông ta đã ra tay trước.

Một lúc sau, Tiền Hài dẫn theo trợ lý bước vào.

“Làm phiền cô Trình rồi.” Tiền Hải tươi cười: “8 giờ sáng nay cô phải live còn gì, thế nên tôi đến trước, tránh làm lỡ dở công việc của cô.”

Trình Lạc gật đầu, nói với Thời Mặc: “Gọi Toàn Phong vào đây giúp tôi.”

Thời Mặc không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài.

Trợ lý đi theo Tiền Hải sửng sốt, nghe nói Thời Mặc là một nam thần lạnh lùng, người ta toàn ví anh như trăng trên trời, tuyết liên trên núi băng, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn. Bây giờ thì hay rồi, trăng trên trời, tuyết liên trên núi băng đến đây thì biến thành đứa chạy vặt rồi? Mà trông anh có vẻ còn rất vui vẻ, không có lấy chút bất mãn nào!

Mấy phút sau, Thời Mặc dẫn theo Toàn Phong vào trong phòng.

“Đây là hợp đồng, mời cô xem qua.” Tiền Hài đặt hợp đồng ở trước mặt cô, có thể là vì Thời Mặc nên thù lao viết trên đó vô cùng hậu hĩnh, thậm chí còn bao gồm cả đồ ăn vặt và đồ ăn cho chó cao cấp cho Toàn Phong trong vòng nửa năm tới.

Trình Lạc xem xong, lại đưa hợp đồng đến trước mặt Toàn Phong: “Mày xem qua chút đi.”

Trợ lý nhìn thấy cảnh này liền giật giật khóe miệng, kéo góc áo của Tiền Hải: “Con chó này biết chữ sao?”

Tiền Hài trừng cậu ta, nói: “Kinh ngạc cái gì, chó biết chữ lạ lắm à?”

Trợ lý: “…”

Cũng không phải là chó không được biết chữ, chỉ là… biết chữ xong còn phải xem hiểu hợp đồng thật sự chưa từng gặp lần nào.

Toàn Phong lướt qua một lượt nhanh như gió…

Ừm, không biết một chữ nào.

Nếu chủ nhân đã không nói gì, vậy tức là không có vấn đề gì cả, thế là nó gật đầu với Tiền Hải.

Tiền Hải cúi người, híp mắt cười: “Toàn Phong cũng cảm thấy không có vấn đề gì đúng không?”

“Gâu!”

“Vậy được, in dấu chân lên chỗ ký tên này là được.”

Trình Lạc lấy bút ký tên mình lên, sau đó Toàn Phong lấy mực đỏ, ấn lên trên hợp đồng dấu chân đáng yêu của mình.

“Mẹ ơi!!”

Tiền Hải vừa cất hợp đồng đi liền nghe thấy một tiếng khóc thút thít từ sau lưng truyền đến, quay đầu nhìn bèn phát hiện là một đứa bé.

Không lớn lắm, một bên dây đeo của quần yếm bị tụt xuống, trên khuôn mặt trắng nõn lấm lem mấy vết bẩn, cậu bé vừa lau nước mắt vừa đi đến chỗ Trình Lạc, dáng vẻ đáng thương tủi thân chết đi được.

Thời Mặc ở một bên thấy thế vội lấy khăn tay đi tới: “Sao thế, bị ai bắt nạt rồi hả?”

Tiểu Thanh Long thút thít nói: “Mèo… Mèo Con bắt nạt con.”

Trình Lạc khoanh tay trước ngực, không động đậy: “Con làm gì nó rồi?”

Tiểu Thanh Long vỗ má: “Trời nóng thế này, con cũng sợ nó bị nóng quá, thế là mới định đi lột lông của nó xuống.”

“…”

“Chủ yếu là…” Tiểu Thanh Long cười ngọt ngào: “Mẹ cũng chưa có cái áo lông nào, chi bằng đem nó đi tái chế, hi hi hi.”

“…”

Nhóc con cũng có đầu óc phết đấy chứ.

Đầu của Trình Lạc đau nhức: “Mèo Con không cần con phải lo, sau này không được làm chuyện như vậy nữa.”

May mà tính tình của Mèo Con hiền lành, nếu như là gấu xám bình thường, chỉ sợ đã một ngụm nuốt chửng thằng nhóc nghịch ngợm này vào trong bụng rồi.

Tiền Hải nhìn chằm chằm Tiểu Thanh Long đến xuất thần, ông ta nghĩ ngợi một chút sau đó quay sang hỏi Trình Lạc: “Cô Trình, đây là con cô sao?”

“Có vấn đề gì à?”

“Không không không.” Tiền Hải vội vàng xua tay, nói: “Thực ra thì, quảng cáo từ thiện này của tôi còn thiếu một diễn viên nam nhí, diễn viên nam nhí trước đó đã bỏ diễn mất rồi. Thế là từ lúc đó đến giờ vẫn chưa tìm được người nào, nếu như cô đồng ý thì tôi muốn mời con trai cô diễn vai nam chính của quảng cáo từ thiện này.”

Bàn tính này của Tiền Hải vô cùng thông minh.

Đầu tiên, đứa bé này là con của Trình Lạc, thứ hai, trông rất xinh xắn có thể tạo chủ đề bàn tán, cuối cùng, từ cuộc nói chuyện vừa nãy, ông ta biết được cậu bé là một đứa trẻ vừa thông minh lại hiểu chuyện, đến lúc quay chắc chắn sẽ nhớ lời thoại rất nhanh.

“Đừng hỏi tôi, hỏi thằng bé kìa.”

Lại là câu này.

Tiền Hải xoa tay, híp mắt cười nhìn Tiểu Thanh Long: “Bạn nhỏ, quay phim cùng chú có được không?”

Vốn dĩ khuôn mặt của Tiền Hải đã hèn hạ, nay còn cộng thêm cả giọng nói ngọt xớt đó, vừa nhìn đã biết không phải người tốt lành gì, Tiểu Thanh Long lập tức trốn sau lưng Thời Mặc, ánh mắt nhìn Tiền Hải chứa đầy cảnh giác.

Phản ứng này của Tiểu Thanh Long khiến Tiền Hải hơi giận, nhưng vẫn mỉm cười như cũ: “Bạn nhỏ, con có thể đi quay cùng với cún con của mình đó.”

Toàn Phong rất không vui: “Gâu!”

Ông mới là cún con ấy, ông đây lực lưỡng thế này, nhỏ ở đâu ra, trừ việc bị thiếu mất trái trứng thì còn lại đều đủ hết đấy có biết chưa.

“Con không hiểu, chú hỏi mẹ con ấy.” Tiểu Thanh Long bám chặt lấy Thời Mặc, sau khi nói xong câu này cũng không nhìn Tiền Hãi nữa.

Tiền Hải xấu hổ, lúc bấy giờ cũng không biết nên nói gì.

“Đạo diễn Tiền.”

Đúng lúc này bên tai truyền đến một giọng nói lạnh lùng, Tiền Hải vừa ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt thâm thúy của Thời Mặc, khí chất của anh vẫn luôn rất mạnh mẽ, chẳng qua lúc nãy bị Trình Lạc ép xuống, bây giờ nhìn thẳng mới khiến Tiền hải chú ý đến Thời Mặc, ông ta vội vàng bật dậy, đứng thẳng tắp.

“Nhu Nhu còn nhỏ, không thích hợp đi quay.”

“Thực ra… nó chỉ là một cuộn phim ngắn về việc bảo vệ động vật thôi, chỉ mất tầm một tuần gì đó thôi.”

Con ngươi của Tiểu Thanh Long khẽ chuyển, thò cái đầu nhỏ của mình ra: “Chú ơi, vừa nãy chú nói là quay phim ngắn về bảo vệ động vật ạ?”

“Đúng vậy, đúng vậy, đây là một quảng cáo từ thiện, không hề dính dáng đến một chút lợi ích nào.”

Hừ, điêu.

Cũng có phải lúc trước Trình Lạc chưa từng quay quảng cáo từ thiện bao giờ đâu, lợi ích bên trong không hề ít hơn quay phim truyền hình hay điện ảnh một chút nào.

“Không thì thế này, hôm nay chú có cầm theo kịch bản đến, con có thể để mẹ con đọc cho con nghe, sau đó hẵng quyết định.” Tiền Hải gọi trợ lý: “Tiểu Lưu, mau đi lấy kịch bản ra đây cho cô Trình xem.”

“Dạ được.”

Trợ lý không dám chậm trễ, vội lấy kịch bản từ trong túi tài liệu đưa đến trước mặt Trình Lạc.

“Cô Trình Lạc, bản quyền phát sóng của quảng cáo này đã được CCTV mua lại rồi, nếu như con cô quay quảng cáo này, chắc chắn sẽ chấn động toàn quốc.”

Trình Lạc không nói gì, lật giở từng trang rồi lướt nhanh một lượt.

Bộ quảng cáo từ thiện này có tên là “Đường về nhà”.

Câu chuyện rất đơn giản, kể về cuộc đời của một chú chó có tên là Ba Ba, nó vẫn luôn bầu bạn với người chủ nhân nhỏ bị mù bẩm sinh, trở thành đôi mắt của cậu bé, vui đùa cùng với cậu, luôn luôn ở bên cậu. Nhưng rồi đến một hôm, chủ nhân nhỏ chuyển nhà, chỉ bỏ lại một mình Ba Ba, và thế là Ba Ba bước lên hành trình tìm đường về nhà.

Chặng đường này của nó kéo dài hơn hai mươi năm, cuối cùng sau đó Ba Ba cũng đã tìm thấy chủ nhân nhỏ – người nay đã thành gia lập nghiệp, cũng đã có những đứa con của mình…

Nói tóm lại, motip đã cũ rích lắm rồi, những tình tiết gợi tình cảm cố lồng ghép vào cũng rất nhiều nhưng khán giả lại thích xem thể loại này, nếu như quay ổn thì chắc chắn có thể khơi dậy chủ đề bàn tán.

“Con cũng muốn xem.”

Tiểu Thanh Long cầm kịch bản, cắn ngón tay đọc từng chữ một. Nhóc rất thông minh, mấy ngày nay cũng đã biết được không ít chữ, trừ một vài chỗ khó hiểu ra thì cơ bản đều biết cả.

Sau khi xem xong, Tiểu Thanh Long vỗ bàn, nói: “Con quay!”

Hai mắt Tiền Hải sáng trưng, kích động nói: “Thật sao?”

“Dạ.” Tiểu Thanh Long gật đầu: “Thật ạ!”

Nhìn Tiểu Thanh Long khí thế bừng bừng và Tiền Hải đang chuẩn bị trở về chuẩn bị hợp đồng, thái dương của Thời Mặc hơi đau nhẹ: “Trình Lạc, em không định nói gì à?”

Một khi đã bước vào vũng nước đục mang tên làng giải trí kia thì sẽ rất khó rút lui, Trình Lạc cũng đã là người từng trải, không thể nào không biết đạo lí này được. Mà bây giờ Nhu Nhu mới là một bé con chưa được 2 tuổi, để cho cậu bé bước vào trong cái giới đó vẫn còn sớm quá.

Nhất là thân phận của nhóc lại đặc biệt, lỡ đến lúc đó bị người ta bắt nạt thì phải làm sao?

Những thứ Thời Mặc nói đương nhiên Trình Lạc cũng đã suy nghĩ tới, cô nhìn Tiểu Thanh Long, nhẹ giọng nói: “Trình Nặc, con nghĩ kỹ chưa, quay phim không giống như chơi trò chơi, sẽ rất vất vả đấy.”

“Nam tử hán không sợ vất vả!” Tiểu Thanh Long vỗ ngực bảo đảm: “Con phải kế thừa sự nghiệp của mẹ!”

Kế thừa là một từ của thánh thần, vốn dĩ Tiểu Thanh Long muốn kế thừa long mạch của Trình Lạc, tu luyện tử tế để sau này trở thành Thần tứ phương, thế nhưng bây giờ đã không còn cơ hội đó nữa rồi. Bây giờ xuyên không đến đây, đương nhiên là phải kế thừa sự nghiệp diễn xuất của cô, hơn nữa, ở trong sở thú này mãi, cậu sắp bí bách đến độ đẻ ra trứng đến nơi rồi, rồi sớm muộn gì cũng có ngày phải rời xa vòng tay mẹ yêu, đi xem thế giới ngoài kia.

Thấy cậu đã hạ quyết tâm, Trình Lạc cũng không nói gì nữa, nhìn về phía đạo diễn nói: “Được, tôi đồng ý.”

“Thật sao?” Tiền Hải kích động đến mức nhảy cẫng lên: “Cô thật sự đồng ý rồi sao?”

“Ừ.”

Tiền Hải âm thầm giơ ngón trỏ ở trong lòng: “Vậy tôi về chuẩn bị hợp đồng, ngày mai sẽ đến tìm cô.”

“Không cần phải phiền phức như vậy, ông cứ gửi qua mail cho tôi là được.” Trình Lạc viết địa chỉ email của mình lên giấy: “Tôi in xong sẽ gửi bản fax cho ông.”

“Được, vậy thì tốt quá.”

Tiền Hải liên tục cảm ơn, thu dọn giấy tờ vui vẻ ra về.

Nhìn bóng dáng hai người kia rời đi, hai hàng lông mày đang nhíu chặt của Thời Mặc mới giãn ra.

“Tôi cảm thấy em làm vậy không được ổn cho lắm.”

Trình Lạc liếc nhìn Tiểu Thanh Long đang chơi đùa với Toàn Phong, lạnh nhạt nói: “Anh yên tâm, tôi tự có chừng mực.”

Thấy cô khăng khăng làm theo ý mình, Thời Mặc chỉ biết thở dài, cũng không nói gì thêm nữa.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.