“Học thuộc lòng đến đâu rồi?”
Sau một ngày làm việc, Trình Lạc mới nhớ đến đứa con này của mình.
Tố Vãn nói: “Cũng thông minh lắm, nhìn qua một lượt là nhớ được hết rồi, bây giờ không còn vấn đề gì nữa, chỉ là không biết thực hành thì sẽ ra sao thôi.”
“Nào.” Trình Lạc lấy ghế ngồi xuống trước mặt Tiểu Thanh Long: “Con đọc hết một lượt lời thoại cho ta nghe xem nào.”
Vốn dĩ Tiểu Thanh Long đã thuộc lòng lòng rồi nhưng khi ngồi trước mặt Trình Lạc, cảm giác áp bức đó khiến đầu óc nhóc trống rỗng, cho dù chữ đã đến bên miệng rồi nhưng lại không nói ra được.
Nhóc ấp úng cả nửa ngày trời, sốt ruột đến mức đổ đầy mồ hôi.
Cuối cùng túm vạt áo, cúi đầu, tủi thân nói: “Con không nói được…”
Trình Lạc đã sớm dự đoán được kết quả này, cô cũng không mắng nhóc, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ con mới đối diện với ta còn không nói được, thế đến lúc phải đối diện với nhiều người và máy quay như vậy thì lại càng không nói được. Huống hồ ta mới chỉ kêu con đọc lời thoại thôi.”
Tiểu Thanh Long mếu máo: “Người cho con thêm một chút thời gian nữa…”
“Ta cũng muốn cho con thêm thời gian nhưng bên phía đoàn làm phim sẽ không cho con thời gian đâu, bạn diễn của con cũng sẽ không đợi ngươi được.”
Trình Lạc có dành ra chút thời gian đi xem danh sách diễn viên, tuy trong quảng cáo chỉ có hai cảnh của diễn viên đảm nhận vai bố mẹ Tiểu Thanh Long, nhưng hai người đó đều là nhân vật lớn, một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768514/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.