🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Học thuộc lòng đến đâu rồi?”

Sau một ngày làm việc, Trình Lạc mới nhớ đến đứa con này của mình.

Tố Vãn nói: “Cũng thông minh lắm, nhìn qua một lượt là nhớ được hết rồi, bây giờ không còn vấn đề gì nữa, chỉ là không biết thực hành thì sẽ ra sao thôi.”

“Nào.” Trình Lạc lấy ghế ngồi xuống trước mặt Tiểu Thanh Long: “Con đọc hết một lượt lời thoại cho ta nghe xem nào.”

Vốn dĩ Tiểu Thanh Long đã thuộc lòng lòng rồi nhưng khi ngồi trước mặt Trình Lạc, cảm giác áp bức đó khiến đầu óc nhóc trống rỗng, cho dù chữ đã đến bên miệng rồi nhưng lại không nói ra được.

Nhóc ấp úng cả nửa ngày trời, sốt ruột đến mức đổ đầy mồ hôi.

Cuối cùng túm vạt áo, cúi đầu, tủi thân nói: “Con không nói được…”

Trình Lạc đã sớm dự đoán được kết quả này, cô cũng không mắng nhóc, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ con mới đối diện với ta còn không nói được, thế đến lúc phải đối diện với nhiều người và máy quay như vậy thì lại càng không nói được. Huống hồ ta mới chỉ kêu con đọc lời thoại thôi.”

Tiểu Thanh Long mếu máo: “Người cho con thêm một chút thời gian nữa…”

“Ta cũng muốn cho con thêm thời gian nhưng bên phía đoàn làm phim sẽ không cho con thời gian đâu, bạn diễn của con cũng sẽ không đợi ngươi được.”

Trình Lạc có dành ra chút thời gian đi xem danh sách diễn viên, tuy trong quảng cáo chỉ có hai cảnh của diễn viên đảm nhận vai bố mẹ Tiểu Thanh Long, nhưng hai người đó đều là nhân vật lớn, một người từng là Thị hậu, một người là người mới nổi lên dựa vào diễn xuất.

Hai người này đều mới hai mấy tuổi, cộng thêm việc đã nổi tiếng từ sớm, đương nhiên khi đối mặt với Tiểu Thanh Long chưa biết một chút gì sẽ không có nhiều sự nhẫn nại như vậy.

“Cho con thêm một cơ hội nữa, đọc đi.”

Dáng vẻ nghiêm khắc này của Trình Lạc lại khiến Tiểu Thanh Long nhớ đến cảm giác sợ hãi khi bị cô chi phối ngày trước, nhớ lúc còn ở nơi tận cùng của trời đất, chỉ cần Tiểu Thanh Long không chịu chăm chỉ tu luyện đều sẽ bị Trình Lạc giáo huấn một trận, đến bây giờ nghĩ lại nhóc vẫn còn cảm thấy đáng sợ.

Nhóc rụt vai, chuyện đến nước này, nhóc cũng không dám phân tâm nữa, chỉ có thể lắp bắp đọc mấy câu thoại ngắn ngủi kia lên.

Giọng nói của trẻ nhỏ luôn ngây ngô, non nớt như vậy. Nhìn dáng vẻ Tiểu Thanh Long đọc lời thoại, những kí ức bị niêm phong ở chỗ sâu nhất đột nhiên thức tỉnh, trong tâm trí xuất hiện một cảnh tượng rất rõ ràng, đó là dáng vẻ lần đầu tiên cô đi casting, giống với Tiểu Thanh Long của hiện tại, tựa như tờ giấy trắng, trên đó là đầy rẫy những nhiệt huyết và sự ngây thơ.

Nói xong một lần, Tiểu Thanh Long thở phào nhẹ nhõm, đầy mong đợi ngẩng đầu nhìn Trình Lạc, nhưng lại phát hiện hình như cô đang rơi vào trong hồi ức, trên mặt là nụ cười dịu dàng mà nhóc chưa từng thấy bao giờ.

Tiểu Thanh Long dè dặt lên tiếng: “Long tổ, con… con đọc xong hết rồi.”

Trình Lạc lấy lại tinh thần, nụ cười trên mặt tựa như gợn sóng lăn tăn vậy, rất nhanh sau đó liền biến mất.

“Thêm lần nữa.”

Có lần thứ nhất, đến lần thứ hai này đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lần này Tiểu Thanh Long đọc rất nhanh.

“Tiếp tục, đọc đến khi nào ta kêu dừng thì thôi.”

Tuy không hiểu Trình Lạc muốn làm gì nhưng Tiểu Thanh Long vẫn nghe lời đọc tới đọc lui mấy lời thoại đó lên.

Tiểu Thanh Long là người trong cuộc không nhìn ra được, nhưng Tố Vãn ở bên cạnh lại thấy rõ ràng.

Giọng của nhóc ngày một nhanh dần, nhả chữ cũng ngày một rõ hơn, hoàn toàn không có âm thanh mơ hồ của đứa bé mới hai tuổi, tuy vẫn rất non nớt nhưng đã rõ ràng hơn nhiều. Đáng ngạc nhiên hơn là nhóc đã dùng thời gian ngắn nhất để xua tan đi sự tự ti và ngỡ ngàng, dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực như một anh hùng nhỏ.

“Dừng.”

Tiểu Thanh Long đã sớm khát khô cả họng, nhìn Trình Lạc cũng không dám than vãn, chỉ yếu ớt nói: “Long tổ, sao rồi?”

Ánh mắt sáng lấp lánh, đó là ánh mắt mong đợi.

Trình Lạc dịu dàng nhìn nhóc: “Ừm, rất tốt, thế con có biết con diễn vai gì không?”

“Nam chính.” Kiêu ngạo ưỡn ngực.

“Không, cái ta hỏi là vai của nhân vật.”

Tiểu Thanh Long suy nghĩ một lúc: “Người mù.”

“Thế con diễn cho ta xem người mù ở trong nhận thức của con đi.”

Tiểu Thanh Long cắn móng tay, sau khi nghĩ một lúc bèn ngẩng đầu: “Con chuẩn bị xong rồi.”

“Vậy bắt đầu đi.”

Chỉ thấy Tiểu Thanh Long nhìn thẳng về phía trước, hai mắt dại ra, nét mặt đờ đẫn, sau đó không động đậy gì nữa.

Trình Lạc thờ dài: “Cái con diễn không phải người mù.”

Tiểu Thanh Long cảm thấy bản thân diễn cũng rất tốt, nhưng vì đang đối diện với Long tổ của mình nên nhóc cũng không dám phản bác, gãi đầu hỏi: “Thế… thế nó là cái gì?”

“Thiểu năng.”

“…”

“…”

Long tổ thay đổi rồi, Long tổ bắt đầu nói nhóc là thiểu năng rồi.

Bé tủi thân, bé buồn bã, bé khóc trong lòng nhiều chút.

Trình Lạc liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, đứng dậy xoa tóc nhóc: “Không còn sớm nữa, đi ăn tối trước đi, ngày mai ta lại dạy con.”

Vừa nghe thấy được nghỉ ngơi, Tiểu Thanh Long kích động đến mức xém chút nữa bay ra ngoài.

Trình Lạc không muốn ăn, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Tiểu Thanh Long thì một mình quay về phòng ngủ, tắm rửa xong lao thẳng lên giường, vừa mở máy tính lên đã bị hai chiếc hotsearch thu hút sự chú ý.

Hot search thứ nhất: #Siêu mẫu Triệu Vi Ninh bị lộ hàng#

Hot search thứ hai: #Thần tiên Trình Lạc#

Hai chủ đề bàn tán này để cạnh nhau trông vô cùng trào phúng.

Bóc trần việc Triệu Vi Ninh bị lộ hàng là một đàn anh paparazzi có tiếng trong giới. Anh ta chụp được một tấm bị lộ hàng 360 độ không góc chết của Triệu Vi Ninh, trong đó khuôn mặt cho dù có bôi nhọ nồi vẫn có thể nhận ra được là Triệu Vi Ninh, bình luận bên dưới cũng vô cùng đặc sắc.

Hôm nay ánh trăng rất đẹp: [Hình tượng thơ ngây không giữ được rồi.]

Nghĩ không ra id nào hợp nữa rồi: [K.ích th.ích thật đấy, có điều Tô Vân Lý chỉ biết đứng bên cạnh nhìn thôi à, đúng là không phải con người.]

Hôm nay Cẩm Chanh bạo gan: [Tin vặt đây, nghe nói hôm ấy Trình Lạc cũng có mặt ở buổi tiệc đó, bây giờ Trình Lạc xinh đẹp như vậy, đến một đứa con gái như tôi còn muốn cong, đừng nói là định quay lại đấy nhé?]

Không muốn viết capchat, không muốn viết capchat: [Phải vậy không, đúng là có khả năng này thật đấy, vẫn luôn cảm thấy Tô Vân Lý không phải là thứ tốt lành gì.]

Không muốn update, không muốn update: [Cảm thấy Tô Vân Lý không phải là thứ tốt lành gì +1, tuy Trình Lạc đã nát lắm rồi nhưng Tô Vân Lý thì tốt hơn được bao nhiêu. Mới vừa ly hôn với Trình Lạc cái độp, quay qua quay lại đã kết hôn ngay với người trong lòng, nếu nói trước đó không dính líu gì đến nhau thì còn lâu tôi mới tin.]

hdehogndaoughn: [Lạc đề rồi mấy má ơi, ơ thế chỉ mỗi tôi tò mò chuyện sao Triệu Vi Ninh lại lộ hàng thôi à? Nhìn mức độ tổn hại của bộ váy đó trông như thể đánh nhau với người ta vậy.]

“…”

Trình Lạc lướt một lúc, cảm thấy chẳng có gì thú vị bèn chuẩn bị tắt máy tính đi ngủ sớm thì đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat của Thời Mặc.

Thời Mặc: [Em đã xem chủ đề bàn tán trên mạng chưa?]

Trình Lạc: [Tin của Triệu Vi Ninh à?]

Thời Mặc: [Ừ, tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao Triệu Vi Ninh không để Tô Vân Lý gỡ bài và ảnh lộ hàng, cho đến khi nhìn thấy bài viết trên Weibo của công ty bọn họ.]

Trình Lạc: [Tôi xem thử.]

Sau khi trả lời Thời Mặc, Trình Lạc lại lần nữa mở Weibo lên, tìm tài khoản công chúng phòng làm việc của Triệu Vi Ninh, nhìn thấy bài đăng mới nhất.

Phòng làm việc của Triệu Vi Ninh V: [Liên quan đến chuyện ngày hôm nay, 10 giờ tối nay cô Triệu sẽ đưa ra câu trả lời.]

Trình Lạc nhếch môi, chuyển tab sang WeChat, bắt đầu gõ: [Cô ta muốn vạch trần chuyện của Toàn Phong.]

Thời Mặc: [Thuận tiện thêm chút dầu muối bôi đen em, rồi dân mạng sẽ thấy cô ta đáng thương, sẽ chuyển từ góc độ người xem kịch sang đồng tình với cô ta, sau đó sẽ đổ hết trách nhiệm lên người em.]

Hình tượng cô gái ngây thơ giả vờ đáng thương ở trong giới giải trí lâu nay vẫn luôn rất hữu dụng, đặc biệt là kiểu từ nước ngoài trở về, ngoại hình xinh xắn, thơ ngây, không có vết nhơ như Triệu Vi Ninh sẽ càng khiến người ta sinh ra sự đồng tình và thương tiếc hơn.

Lại đi so sánh với Trình Lạc, một người phụ nữ kết hôn những bốn lần, ngoại tình trong hôn nhân thì ngoại tình, không nói lý lẽ, gian xảo ngang ngược. Tuy gần đây vì chuyện của sở thú mà được tẩy trắng được không ít nhưng vẫn có người không chịu từ bỏ muốn tìm cơ hội bôi nhọ cô thêm lần nữa.

Nếu như lần này để Triệu Vi Ninh vạch trần thì không cần nghĩ cũng biết thái độ của dân mạng và người qua đường đối với cô chỉ càng thêm gay go hơn.

Trình Lạc: [Ừ, tôi biết rồi.]

Thời Mặc: [Tôi có một cách, không biết em có đồng ý hay không?]

Trình Lạc: [Anh muốn để cô anh ra mặt đúng không?]

Chỉ cần là Thời Thiến ra mặt nói là do bảo vệ bữa tiệc thất trách, sau đó đẩy hết trách nhiệm lên người bảo vệ và cánh marketing dẫn dắt chủ đề, sẽ di dời một phần sức hot, tuy vẫn sẽ có người tấn công Trình Lạc nhưng tình hình vẫn có thể khống chế được.

Thời Mặc: [Bên chỗ cô tôi cũng có trách nhiệm, sau này tôi mới biết là do bảo vệ ngủ quên không theo dõi camera, cho nên mới để Toàn Phong nhân cơ hội lẻn vào.]

Trình Lạc cụp mắt suy nghĩ, nói: [Không, không phải Toàn Phong lẻn vào lúc bảo vệ ngủ quên, chắc là phải trước đó nữa.]

Cho dù bảo vệ có ngủ quên thì một con chó lớn như vậy chạy vào cũng sẽ gây động tĩnh, sao có thể im hơi lặng tiếng lao vào trong hiện trường được chứ, hiển nhiên là có người dẫn nó vào hoặc là Toàn Phong thừa nước đục thả câu lẻn vào. Lúc trước Trình Lạc còn bận chuyện khác chưa chú ý đến, bây giờ nghĩ lại mới thấy phải hỏi Toàn Phong xem sao.

Thế là cô xuống giường, mở cửa sổ ra, gọi Toàn Phong đang nằm ở tầng dưới: “Toàn Phong lên đây.”

Nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân, Toàn Phong tung giò chạy lên, một chốc sau đã xuất hiện trước mặt Trình Lạc.

“Gâu!!!”

“Qua đây.”

Khuôn mặt nghiêm túc đó của Trình Lạc khiến Toàn Phong sợ hãi, nó lập tức kẹp đuôi tủi thân ngồi ở đối diện giường.

“Tao hỏi mày.” Trình Lạc nhìn thằng vào Toàn Phong: “Hôm tiệc rượu đó mày vào kiểu gì?”

“…”

“…”

Đuôi của Toàn Phong vẫy tới vẫy lui, kêu thầm kêu không ổn.

Nếu để chủ nhân biết được chuyện nó ăn thức ăn của chủ nhân cũ mua cho, còn ngồi trên xe của chủ nhân cũ thì… sẽ đánh chết nó mất!!!

“Xong rồi.” Trình Lạc phất tay, trả lời Thời Mặc.

Trình Lạc: [Toàn Phong được Triệu Vi Ninh dẫn vào.]

Thời Mặc: […]

Thời Mặc: [Tại sao nó lại ở trên xe của Triệu Vi Ninh?]

Trình Lạc: [Quên chưa nói với anh, là tôi cướp Toàn Phong từ chỗ Triệu Vi Ninh đấy, vốn dĩ chủ nhân của nó là Triệu Vi Ninh và Tô Vân Lý.]

Thời Mặc: […]

Thời Mặc: [… Thật đấy à?]

Anh mới chỉ nghe nói chuyện tranh giành đàn ông với tình địch, chứ chưa nghe ai nói chuyện đi giành chó với tình địch bao giờ, nhưng mà con chó này cũng dễ bị giành quá rồi đấy!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.