Thời Mặc: [Toàn Phong từ sở thú đi ra, nói như vậy nghĩa là Triệu Vi Ninh giữa đường phát hiện ra Toàn Phong, vậy chắc chắn phải có lưu lại dấu vết, tôi tìm thử xem, cô đợi tôi.]
Một tiếng sau, Thời Mặc thật sự tìm ra manh mối.
Có không ít người đăng bài khoe vô tình gặp Triệu Vi Ninh lên diễn đàn, toàn bộ Weibo đều là hình ảnh Triệu Vi Ninh xuất hiện ở trên phố, trong đó có cảnh cô ta lôi kéo Toàn Phong lên xe cũng bị ghi lại trong ống kinh.
Thời Mặc liên hệ với đội ngũ truyền thông của mình, chỉ mất nửa tiếng đồng hồ đã đẩy chủ đề #Triệu Vi Ninh dắt chó đi dạo trên phố# lên top hotsearch.
Đến lúc đó một khi Triệu Vi Ninh phanh phui sự việc Toàn Phong cắn cô ta, như vậy thì quần chúng xem được hotsearch này sẽ nghi ngờ tính xác thực ở trong đó, sẽ đứng trên khía cạnh lý trí mà suy nghĩ kỹ càng hơn.
Cho dù Triệu Vi Ninh có nói ra việc Trình Lạc cướp chó của cô ta cũng không sao cả, đối với bọn họ càng có lợi hơn. Nghĩ mà xem, chó là loại động vật rất trung thành, đặc biệt là giống chó thông minh, có tính phục tùng cực kỳ cao như chó chăn cừu Đức, dù cho như thế nào cũng sẽ không bao giờ cắn người từng nuôi nó.
Thời Mặc: [Sắp 10 giờ rồi, chờ xem cô ta nói thế nào.]
Nụ cười của Trình Lạc không giảm, thảnh thơi gõ chữ: [Hình như anh rất để tâm chuyện của tôi.]
Nhìn đến dòng chữ đen trên màn hình, Thời Mặc hơi sững
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768515/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.