Còn một tuần nữa là tới ngày quay quảng cáo, Trình Lạc quyết định trong vòng bảy ngày sẽ dạy Tiểu Thanh Long cách đóng vai một người mù. Tuy đã lâu không diễn xuất, nhưng tài năng vốn có trong cô vẫn còn, chỉ dạy một đứa trẻ thì không thành vấn đề.
Sáng sớm hôm sau, Trình Lạc gọi Tiểu Thanh Long đến trường đua ngựa.
Cô lấy một mảnh vải đen bịt mắt nhóc lại, sau khi làm xong liền lùi lại vài bước, nói: “Đi vài bước đi.”
Bóng tối bất ngờ ập đến khiến Tiểu Thanh Long hơi lúng túng, nhóc đưa tay mò mẫm khắp nơi, miệng lầm bầm không rõ: “Long tổ, như này con không nhìn thấy gì hết.”
“Thì chủ yếu là muốn con không nhìn thấy mà.”
Cách tốt nhất để nhập vai là trở thành chính nhân vật mà mình đóng, Trình Lạc hiểu rõ điều đó. Với một đứa trẻ chưa từng tiếp xúc với diễn xuất như Tiểu Thanh Long, đây là cách nhanh nhất và tốt nhất để giúp nhóc làm quen với vai diễn.
“Bây giờ con đi về phía trước, ta bảo dừng thì mới được dừng.”
Tiểu Thanh Long không nhúc nhích: “T sợ.”
Trước mắt tối đen như mực, khiến nhóc nhớ đến khoảng thời gian từng bị Trình Lạc nhốt trong phòng tối, không có chút ánh sáng, điều nhóc sợ nhất chính là bóng tối.
“Vậy con có sợ bị ăn tát không?”
“…”
Tiểu Thanh Long chu môi, nuốt nước bọt, rón rén di chuyển về phía trước.
Khi ở trong bóng tối, con người ta luôn thấp thỏm bất an, giống như đang đi trong sương mù, sợ hãi con đường phía trước, dù biết rằng phía trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768516/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.