Dưới ánh chiều tà rực rỡ, bóng dáng cô được ánh hoàng hôn dát lên một tầng ánh sáng lấp lánh, khuôn mặt hiện lên sự dịu dàng khiến người ta chẳng thể rời mắt.
Tôn Như sững người nhìn cô. Trình Lạc từng là một huyền thoại trong giới giải trí, đoạn video cô quay đầu cười khi mặc sườn xám đến giờ vẫn được người ta truyền tay nhau. Có người nói cô sinh ra đã có khí chất của một mỹ nhân, đáng tiếc vì đám đàn ông thối nát mà tự hủy hoại bản thân.
“Thật ra chuyện hôm nay chị dạy Nhu Nhu diễn xuất, em đều nghe cả rồi.”
“Hả?”
“Chị Trình Lạc, chị chưa từng nghĩ đến chuyện quay lại giới giải trí sao?”
“Ý cô là gì?”
“Quay lại đóng phim, em tin với năng lực của chị, trở lại là chuyện hoàn toàn có thể.”
Bây giờ vóc dáng và nhan sắc của cô đều đã phục hồi, tài năng thì vốn đã có sẵn, cho dù đã bốn năm không đóng phim cũng chẳng thành vấn đề. Tôn Như nghĩ nếu Trình Lạc thật sự trở lại thì mấy nữ diễn viên khác chẳng còn đất diễn nữa.
“Để sau tính.”
Cô nhẹ nhàng lảng tránh câu hỏi.
Tôn Như bĩu môi, không nói gì nữa, tiếp tục leo núi.
Cuối cùng cũng lên đến đỉnh, toàn cảnh làng Hoa Cam hiện lên trong tầm mắt.
Núi sông uốn lượn, hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà phủ lên cả thị trấn nhỏ một lớp ánh sáng dịu dàng, cảnh sắc như bức họa thủy mặc đậm chất mộng mị.
Tôn Như trầm ngâm nhìn phong cảnh một lúc lâu, sau đó lấy điện thoại ra bước đến gần Trình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768518/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.