Buổi trưa nắng khá gắt, biết Trình Lạc và Tiểu Thanh Long chưa ăn trưa, Thời Mặc vội vàng bảo trợ lý đặt một phòng nhỏ trong nhà hàng, rồi ba người cùng đi đến đó.
“Sao tự nhiên anh lại tới đây?” Trình Lạc nhìn về phía Thời Mặc hỏi.
Thời Mặc nói: “Tiện đường nên ghé qua thôi.”
Trình Lạc cười khẽ: “Tiện của anh xa thật đấy.”
Làng Hoa Cam cách xa thành phố, lái xe cũng mất hai ba tiếng đồng hồ.
Bị Trình Lạc vạch trần, Thời Mặc đỏ cả tai, nắm tay đưa lên miệng ho nhẹ che đi sự bối rối.
“Tôi thấy bài đăng trên Weibo của Tôn Như, có vẻ hai người rất hợp nhau.”
Trình Lạc thản nhiên nói: “Đứa nhóc đó cũng được, có chiêu trò nhưng không đáng ghét.”
“Đó là biết điều.” Thời Mặc nói: “Tôi từng hợp tác với cô ấy, tâm địa cô ấy không xấu.”
Trình Lạc như chợt nhớ ra điều gì, lười biếng ngước mắt mang theo vẻ trêu chọc: “Nghe nói đó là cảnh thân mật duy nhất của anh.”
Thời Mặc vừa cầm tách trà lên lại từ từ đặt xuống.
Anh ít khi đóng cảnh tình cảm, càng không quay cảnh thân mật, bộ phim đóng với Tôn Như đúng là lần duy nhất, nhưng lại đạt thành tích khá tốt, còn vô tình giúp Tôn Như nổi tiếng.
“Em… để ý à?” Thời Mặc hỏi một cách dè dặt, trong mắt lại tràn đầy kỳ vọng.
Nụ cười của cô nhạt dần: “Tôi chưa từng bận tâm đến những chuyện đã qua.”
Anh gặng hỏi: “Vậy tương lai thì sao?”
“Càng không quan tâm đến những chuyện chưa xảy ra.”
Thời Mặc khẽ nhíu mày, không tiếp tục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768519/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.