🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trình Lạc cúi mắt nhìn xuống, phát hiện chiếc nhẫn trên tay đã chuyển sang sắc trắng trong suốt.

Trong lòng cô đã hiểu rõ, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.

“Giới Linh.”

Trình Lạc cảm thấy rất đau đầu.

Trước kia cô đã sợ điều này, sợ Giới Linh xuất hiện. Con người sẽ có người tốt kẻ xấu, Giới Linh dĩ nhiên cũng như vậy, sẽ có Giới Linh tốt Giới Linh xấu. Nhưng một Giới Linh đã hấp thụ quá nhiều ác linh như vậy thì chắc chắn không thể là thứ tốt đẹp gì.

Hắn sẽ từ từ gặm nhấm linh hồn và huyết mạch của Trình Lạc, cuối cùng sẽ phản phệ lại chủ thể, cướp lấy quyền khống chế thân thể Trình Lạc.

Cô từng nghi ngờ những chuyện kỳ lạ xảy ra gần đây đều do Giới Linh làm, nhưng cuối cùng lại dần gạt bỏ suy nghĩ đó.

Một Giới Linh ăn nhiều ác linh như vậy lại đi làm bảo mẫu cho cô, làm Nàng tiên Ốc sao? Nghĩ kiểu gì cũng thấy không có khả năng.

Thế nhưng…

Hắn thực sự lại đến làm bảo mẫu cho cô, làm Nàng tiên Ốc.

Giới Linh Mang gương mặt nghịch ngợm của Thời Mặc, hắn nở nụ cười ngượng ngùng thẹn thùng, vẻ trong sáng thuần khiết hoàn toàn không giống chút nào với tính cách của Thời Mặc.

“Mắt không nhìn thấy à?”

“Tu vi chưa đủ.”

Trình Lạc gật đầu. Cơ thể và các giác quan của Giới Linh đều do hồn phách ác quỷ tạo thành, sức mạnh của chiếc nhẫn càng lớn thì linh hồn cần hấp thụ càng nhiều. Hiển nhiên mấy ác linh ít ỏi đó vẫn chưa đủ giúp hắn hình thành đầy đủ ngũ quan.

“Còn gương mặt này là sao?”

Giới Linh sờ lên mặt mình, nói: “Tôi sửa theo dáng vẻ người đàn ông trong lòng người, người thích không?”

“……”

“………………”

“…………………………”

Thích cái con khỉ, nhìn thôi đã thấy bực.

“Đổi đi.”

“Vậy người muốn tôi đổi thành dáng vẻ gì?”

Trình Lạc đáp qua loa: “Cứ theo ý ngươi đi.”

Giới Linh lắc đầu: “Không được, phải theo ý chủ nhân mới được.”

Trình Lạc cau mày, càng thêm mất kiên nhẫn: “Ngươi vốn trông thế nào thì cứ trở lại như thế, miễn đừng là gương mặt này là được.”

“…”

Giới Linh im lặng một lúc rồi nói: “Người thật sự làm khó tôi rồi. Tôi không nhìn thấy gì cả, nên cũng chẳng biết mình vốn trông như thế nào.”

Trình Lạc: “…”

Cuối cùng cô cũng đành thỏa hiệp, thở dài: “Thôi được rồi, cứ để vậy đi.”

Giới Linh gật đầu, thận trọng hỏi: “Vậy người còn cần gì nữa không?”

“Không có yêu cầu gì nữa.” Nghĩ một chút, Trình Lạc nói tiếp: “Ta muốn công trình sớm hoàn thành. Tối nay ngươi tăng ca thêm đi. À đúng rồi, nhớ chăm sóc đám động vật cho tốt nữa.”

“Những việc người nói đều là công việc hàng ngày của tôi.”

“Vậy thì vào đi.”

Giới Linh ngoan ngoãn bay trở lại chiếc nhẫn. Sắp rời đi thì Trình Lạc lại gọi hắn lại.

“Chờ đã.”

“Người còn điều gì dặn dò?”

“Ta vẫn luôn muốn hỏi, tại sao ngươi không nuốt chửng ta? Nếu ngươi hấp thụ ta, đừng nói là đôi mắt, có được cơ thể hoàn chỉnh cũng không phải là không thể.”

Hắn mỉm cười dịu dàng: “Khi tôi còn chưa có sinh mệnh thì đã ở bên cạnh canh giữ người rồi. Dù thần hồn của người có thay đổi thì vẫn là thượng cổ thần. Trừ khi người không còn lưu luyến hồng trần, muốn an giấc trong thân thể tôi, bằng không thì tôi sẽ mãi mãi không bao giờ nuốt lấy người. Tôi là thần tử trung thành tuyệt đối của người. Vì người, dù hồn bay phách tán, tôi cũng không sợ hãi.”

Nói xong, Giới Linh trở lại chiếc nhẫn.

Nhìn chiếc nhẫn dần khôi phục ánh sáng đỏ sẫm như máu, khóe môi Trình Lạc không kìm được mà nở một nụ cười nhàn nhạt.

***

Sáng hôm sau, Trình Lạc nhận được tin nhắn từ Đạo diễn Tiền.

[Tiền Hải: Quảng cáo tháng sau sẽ lên sóng, đến lúc đó tôi sẽ gửi bản hoàn chỉnh cho cô xem.]

Cuối cùng ông ấy còn gửi thêm mấy tấm ảnh chụp tại phim trường. Trong ảnh, Tiểu Thanh Long mặc bộ đồ rách tơi tả, cười rạng rỡ trước ống kính, còn rực rỡ hơn cả mặt trời.

Rất đỗi đáng yêu.

Trình Lạc lưu lại những bức ảnh ấy, sau đó trả lời một chữ: [Được.]

Cô thu dọn xong rồi xuống lầu, bảo vệ ở cổng gọi điện vào nhà: “Cô Trình, có một người đàn ông họ Ngụy tìm cô. Anh ta nói mình tên là Ngụy Trì.”

Ngụy Trì…

Trình Lạc suy nghĩ một lúc: “Cho anh ta vào đi.”

Cúp máy, cô tiện tay vén mớ tóc rơi ra sau tai, ngồi lên ghế sofa trong phòng khách, lặng lẽ chờ đợi.

Chẳng bao lâu sau, Ngụy Trì đẩy cửa bước vào.

Bởi vì không liên quan đến công việc nên hôm nay anh ta ăn mặc rất tùy ý, áo sơ mi trắng phối với quần jeans, càng tôn lên đôi chân dài. Anh ta không đeo kính, dáng vẻ thanh tú, nom chẳng khác gì một sinh viên.

“Hôm nay đường đột đến thăm, mong em đừng để bụng.”

Trình Lạc cười nhạt: “Anh đến cũng đến rồi còn bảo tôi đừng để bụng.”

“Anh ngồi được chứ?”

“Tùy anh.”

Ngụy Trì tự mình ngồi xuống đối diện Trình Lạc.

Hai tay anh ta đan vào nhau, ánh mắt quan sát Trình Lạc ngồi ở đối diện.

Người phụ nữ trước mặt vẫn lạnh lùng, xa cách như ngày đầu gặp mặt, thần thái kiêu ngạo không hề thay đổi. Nghĩ đến những chuyện đã qua, Ngụy Trì bất giác bật cười.

“Tính ra thì… chúng ta cũng quen nhau lâu rồi nhỉ.”

“Tôi chẳng muốn quen biết anh chút nào.”

Trước đây, anh ta từng mặt dày theo đuổi cô, nhưng từ trước đến nay Trình Lạc chưa từng để anh ta vào mắt, thậm chí trong lòng còn có phần chán ghét.

Trong mắt cô, Ngụy Trì là người có tâm hiếu thắng quá mạnh, hành xử khéo léo đến mức thực dụng. Anh ta có thể là một cộng sự giỏi, nhưng tuyệt đối không phải một người chồng tốt. Trình Lạc luôn hiểu rõ điều đó, vì thế cô cũng không muốn cùng Ngụy Trì qua lại quá nhiều. Dù anh ta có nói lời hoa mỹ, tặng hoa hay châu báu, cô cũng chẳng mảy may lay động. Ai ngờ sau đó, kẻ xuyên không lại không cưỡng nổi sự dụ dỗ của anh ta, dùng thân xác cô mà dấn thân vào nấm mồ hôn nhân.

“Hôm đó gặp em ở tiệc rượu, anh vốn muốn nói chuyện tử tế, chỉ là thời điểm không thích hợp nên mới chọn lúc rảnh rỗi như hôm nay để đến đây.”

“Tôi nghĩ chúng ta chẳng có gì để nói cả.”

“Vậy em xem cái này đi.” Ngụy Trì đặt một tập tài liệu trước mặt cô. Trình Lạc cúi mắt nhìn qua, là một quyển kịch bản, bìa ngoài in bốn chữ lớn: Thiên Hạ Quy Nhất.

Cô nhướng mày, trong lòng đã hiểu nhưng không nói ra.

“Sao? Muốn mời tôi làm nữ chính à?”

“Nữ chính đã có người đóng rồi. Anh muốn mời em đóng vai Thượng Quan Dung.”

Trình Lạc không lên tiếng.

Nếu cô nhớ không nhầm, Thượng Quan Dung là nữ hai trong tiểu thuyết, cũng chính là vai mà Tôn Như định nhận. Giờ Ngụy Trì đến tìm cô, chẳng phải là muốn thay vai cho Tôn Như sao?

Đúng là thương nhân, chọn diễn viên cũng phải tính sao cho có lợi với mình.

“Xin lỗi, tôi không hứng thú.”

Ánh mắt Trình Lạc lạnh lùng: “Nếu không có chuyện gì khác, mời anh rời đi. Tôi sắp phải bắt đầu công việc.”

Ngụy Trì cầm lại kịch bản, đứng dậy: “Anh hi vọng em có thể suy nghĩ lại. Vai diễn này rất nhiều người tranh giành, nhưng anh chỉ muốn dành cho em.”

Câu nói có phần mờ ám ấy lập tức khiến Trình Lạc thấy khó chịu.

“Biến đi.”

Sắc mặt Ngụy Trì tối sầm lại: “Ở khoản đanh đá, em đúng là vẫn chẳng thay đổi chút nào.”

“Quá khen.”

“…”

Ngụy Trì bất mãn hừ một tiếng, hất cửa bỏ đi.

Chờ Ngụy Trì vừa rời đi, Trình Lạc lập tức liên lạc với người đại diện trên danh nghĩa mà cô đã lâu không liên lạc.

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói của Chu Lệ Lệ mang theo vẻ kinh ngạc: “Chị Trình… Trình Lạc?”

“Ừm.”

Chu Lệ Lệ kích động vô cùng: “Đúng thật là chị Trình Lạc! Em còn tưởng chị quên em rồi cơ!”

Trình Lạc không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn tham gia buổi thử vai của Thiên Hạ Quy Nhất, cô giúp tôi sắp xếp được không?”

Chu Lệ Lệ khựng lại, nhíu mày khó xử: “Cái này hơi khó một chút. Loại đoàn phim lớn như thế, vai nữ chính và nữ phụ gần như đều đã được định sẵn. Dù có tổ chức thử vai thì đối thủ cũng toàn là những nữ diễn viên mới đang nổi. Nhưng em có thể thử nhờ người giúp. Chị Trình Lạc, chị muốn thử vai nào?”

“Đông Phương. Chính là vai nữ phản diện số một ấy.”

“Hả?” Chu Lệ Lệ tròn mắt: “Cái này thì em có nghe qua. Nghe nói vai đó vẫn còn để trống. Còn có tin đồn là bên sản xuất đang định mời một nam diễn viên đóng vai đó. Người được chọn là Hứa Thiên Trạch.”

Vừa nhắc đến Hứa Thiên Trạch, giọng Chu Lệ Lệ lập tức nhỏ xuống.

Trình Lạc thản nhiên: “Cứ giúp tôi hỏi thử đi. Có tin gì thì liên lạc lại với tôi.”

Cúp điện thoại, Trình Lạc ngẩng đầu lên thì thấy Thời Mặc vừa mới bước vào cửa.

Anh đứng ở ngưỡng cửa, cụp mắt, lặng lẽ nhìn cô.

Trình Lạc nhướng mày: “Anh đến để chấm dứt hợp đồng với tôi à?”

Câu nói nửa đùa nửa thật của cô lần nữa châm ngòi cho cơn giận của Thời Mặc.

Anh hít sâu mấy hơi để bình tĩnh lại, bước nhanh đến ngồi đối diện cô: “Em quyết định tham gia đoàn phim của Ngụy Trì rồi?”

“Tên Họ Ngụy vừa đến.”

Thời Mặc khựng lại: “Cái gì?”

“Anh ta mời tôi đóng vai nữ phụ số 2.”

Không đợi Thời Mặc lên tiếng, Trình Lạc đã nói tiếp: “Tôi từ chối rồi.”

Ánh mắt Thời Mặc thoáng lay động, cơn giận trong lòng cũng vơi đi không ít. Môi anh khẽ mấp máy: “Nói vậy là…”

“Tôi muốn dùng thực lực của mình để giành lấy vai mà tôi muốn.”

“…”

“……”

Nói tới nói lui, vẫn là chưa từ bỏ.

“Cho nên tôi định đi thử vai Đông Phương.”

Thời Mặc nhắm mắt lại: “Theo tôi được biết, họ đã sửa đổi thiết lập nhân vật Đông Phương. Nếu Hứa Thiên Trạch đồng ý, cậu ta sẽ lập tức gia nhập đoàn phim Thiên Hạ Quy Nhất.”

Cô uể oải nói: “Nhưng cậu ta vẫn chưa đồng ý. Chỉ cần cậu ta chưa gật đầu, buổi thử vai sẽ vẫn tiếp tục tổ chức.”

“Cho dù Hứa Thiên Trạch không nhận vai, em chắc chắn vai đó cuối cùng sẽ thuộc về mình sao?”

Khóe môi Trình Lạc nhếch lên, bật cười một tiếng: “Ở trên đời này, trừ khi là tôi nói không muốn, bằng không… tất cả đều sẽ rơi vào tay tôi.”

Ánh mắt cô khẽ chuyển, nhìn về phía Thời Mặc.

“Anh tin không? Nếu tôi muốn, tôi có thể thống trị cả thế giới này.”

Nếu là người khác nói ra câu này thì chẳng khác gì một trò cười, nhưng từ miệng cô thốt ra, Thời Mặc lại cảm thấy… điều đó hoàn toàn có thể trở thành hiện thực.

Thấy Thời Mặc ngây người, nụ cười của Trình Lạc càng sâu hơn: “Anh yên tâm, hiện tại tôi chưa có ý định đó.”

“Đừng đùa nữa.” Thời Mặc gạt bỏ tâm trạng hỗn loạn trong lòng, nói: “Nếu em đã quyết định rồi, tôi chỉ có thể giúp em sắp xếp buổi thử vai Đông Phương của Thiên Hạ Quy Nhất.”

“Hả?”

“Chỉ là một buổi thử vai thôi mà.” Thời Mặc nói: “Kết quả cuối cùng vẫn phải dựa vào chính em.”

Nói xong, anh hít sâu một hơi rồi đứng dậy: “Tôi còn có việc, đi trước đây. Nếu có tin gì, tôi sẽ bảo người liên lạc với em.”

Nhìn bóng lưng anh, Trình Lạc khẽ mở miệng: “Chờ đã.”

“Còn chuyện gì à?”

Trình Lạc lười biếng cười: “Chỉ là muốn nói một câu cảm ơn thôi anh Thời.”

“…”

Sắc mặt Thời Mặc tối đi: “Em đúng là cái đồ không tim không phổi mà. Tôi đi đây, chiều còn có lịch trình. Tạm biệt.”

“Đi đường cẩn thận.”

“À đúng rồi.” Đã đi tới cửa, Thời Mặc lại quay lại, lấy từ trong túi ra một chiếc lọ sứ nhỏ tinh xảo: “Cho Nhu Nhu dùng, trị sẹo rất hiệu quả.”

Trình Lạc cụp mắt, hàng mi khẽ quét dưới mí: “Chân nó khỏi rồi.”

Thời Mặc nghẹn lời.

Một lúc sau, anh nói: “Vậy em cứ giữ lấy đi. Tôi đi trước.”

Nói xong, anh rời đi không ngoảnh đầu lại.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.