“Vậy cô nói đi, chứng minh bằng cách nào?”
Ánh mắt Triệu Vi Ninh rơi trên người Tiểu Thanh Long: “ Để con trai của cô chứng minh thì thế nào?”
“…”
“Thứ nhất, Nhu Nhu là con trai của cô, là người thân nhất của cô, thứ hai, nó là một đứa bé, có tính thuyết phục cao. Để Nhu Nhu làm một bài kiểm tra thử, nếu như không có vấn đề gì thì chúng ta đồng ý giữ bọn họ ở lại, mọi người nói xem ý kiến này như thế nào?”
Tại hiện trường có người nói “được”, nhưng cũng có người lại nhìn bằng ánh mắt hoài nghi chất vấn.
Một diễn viên ít tên tuổi cẩn thận kéo nhẹ tay áo của Triệu Vi Ninh, thì thầm: “Vi Ninh, như vậy không hay lắm đâu, Nhu Nhu chỉ là một đứa trẻ thôi…”
Đặc biệt nó còn là con của Tô Vân Lý, nếu xảy ra chuyện gì, bọn họ thật sự không thể gánh nổi trách nhiệm.
Triệu Vi Ninh liếc ánh mắt sắc lạnh, rút tay về, ung dung nhìn Trình Lạc: “Cô thấy sao?”
“Được thôi.”
Không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy, khiến Triệu Vi Ninh có chút bất ngờ.
Trình Lạc mỉm cười: “Cứ làm theo ý cô Triệu đi.”
Một nhóm người theo Trình Lạc đi đến sân lớn phía sau.
Động vật của cô đều được nhốt ở đây.
Trình Lạc ra hiệu, người bên cạnh cẩn thận mở khóa sắt rồi chạy vụt đi, không ai dám đến gần nữa.
Dù được thả tự do, chúng vẫn không ra ngoài, cứ cuộn lại một chỗ, uể oải nằm ngủ ngáy.
Cho đến khi tiếng của Trình Lạc vang lên: “Ra đi nào.”
Vài con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768529/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.