🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Thiên Hạ Quy Nhất” chính thức khai máy ngày đầu tiên, toàn bộ nhân viên đều dậy sớm chuẩn bị, diễn viên cũng nhanh chóng trang điểm.

Hai cảnh quay đầu tiên của hôm nay là cảnh diễn chung của Trình Lạc và Triệu Vi Ninh.

Theo kịch bản, Ninh Ngọc theo Mộ Dung Viêm đến cung Chúc Thiên – nơi Đông Phương ở, vô tình đột nhập vào phòng ngủ, bắt gặp cung chủ Đông Phương đang tắm. Ngay lập tức thấy kinh ngạc như gặp phải thần tiên, không ngờ cung chủ Đông Phương lại là người nửa nam nửa nữ, lời nói xúc phạm Đông Phương dẫn đến mâu thuẫn…

Địa điểm quay trong nhà, chính giữa là bể tắm lớn nguyên mẫu, cánh hoa đỏ thắm nổi trên mặt nước, hơi sương mờ ảo bốc lên.

Trình Lạc đã thay trang phục bước ra, ngay từ khoảnh khắc cô xuất hiện, tất cả mọi người đều nín thở nhìn chăm chú.

Cô thật sự rất đẹp.

Mái tóc đen nhánh tôn lên đường cong thướt tha của cô, làn da trắng mịn như ngọc ngà, đôi mắt sắc sảo đầy vẻ kiêu hãnh, cô đứng yên lặng như một bức tranh đẹp tuyệt trần.

Trợ lý nhẹ nhàng kéo tấm áo đỏ trên người cô ra, ngay tức khắc, cả nam lẫn nữ ở đây đều đỏ mặt.

Cô chỉ mặc áo ngực trắng và quần lót cùng màu, ngực nở eo thon, đôi chân dài thẳng tắp, không hề có dấu hiệu của người từng sinh con.

Ngụy Trì chăm chú nhìn người phụ nữ trong ống kính, anh ta là loại đàn ông nông cạn, vốn mê mẩn vẻ đẹp thanh tú của Trình Lạc ngay từ cái nhìn đầu tiên. Không chỉ anh ta, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ yêu thích cô.

Nhưng mà sau này… Tại sao anh ta lại bắt đầu chán ghét cô?

Đang lơ đãng, trợ lý bên cạnh khẽ đẩy anh ta một cái: “Bắt đầu quay rồi.”

Ngụy Trì gật đầu, ra hiệu.

Trình Lạc bước xuống nước.

Ngụy Trì quay phim rất giỏi, anh ta có thể quay nâng tầm vẻ đẹp của người đẹp từ một trăm điểm thành hai trăm, từ ba trăm thành bốn trăm, ánh sáng và góc máy đều được anh ta tận dụng đến mức hoàn hảo.

Trình Lạc trong màn ảnh nửa ẩn nửa hiện sau bức rèm trong suốt, gió thổi từ cửa sổ vào làm ngọn nến khẽ đong đưa, máy quay lia lên tấm bình phong chạm khắc hoa văn, trên đó đều là bóng hình lờ mờ của cô.

Đẹp quá…

Ngụy Trì không khỏi nuốt nước bọt, ánh mắt không rời Trình Lạc trong bể tắm.

Cô quay lưng về phía máy quay, khuôn mặt nghiêng ẩn dưới ánh sáng vàng nhạt, mái tóc đen như rong biển trải dài trên mặt nước, đặt giữa những cánh hoa đỏ thắm lại càng thêm nổi bật.

Có lẽ vì chút lòng riêng, Ngụy Trì nhẹ giọng nói: “Trình Lạc, cô nghiêng người sang bên một chút.”

Ánh mắt cô liếc qua, trong đôi mắt đen láy lóe ý cười mỉa mai sắc bén.

Ngụy Trì bỗng đỏ mặt, cảm giác như bị cô nhìn thấu tâm tư, thế nên lại nói: “Không cần đâu, thế này đã rất ổn rồi.”

“Ninh Ngọc vào đi.”

Ninh Ngọc sẽ leo vào qua cửa sổ, theo chỉ thị, Triệu Vi Ninh từ bên ngoài bước vào.

Cô ta mặc quần áo màu xanh lam, tóc dài buộc gọn lại, trông rất linh hoạt.

Triệu Vi Ninh nhìn quanh rồi nhanh chân tiến về phía Trình Lạc.

“Cắt!”

Ngụy Trì đứng dậy: “Triệu Vi Ninh, biểu cảm của cô quá rập khuôn quá đấy.”

“Rập khuôn ư?”

“Đây là lần đầu tiên cô đến đây, sao cô lại biết có người ở bể tắm ngay được? Phải từ từ bước tới, với lại thoại của cô đâu!”

“…”

Cô ta hoàn toàn quên mất.

“Quay lại.”

Cảnh thứ hai được quay lại.

Triệu Vi Ninh hít sâu, vừa quan sát vừa tiến vào theo lời chỉ dẫn, lẩm bẩm thoại: “Lạ thật, cái tên Mộ Dung Viêm kia đi đâu mất rồi…”

Cuối cùng cũng đến bể tắm.

Cô ta vén rèm lên, nhìn thấy người phụ nữ đang tắm ở bên trong.

Triệu Vi Ninh muốn nhập tâm, nhưng mà cứ nhìn Trình Lạc là cô ta đã tức giận đến nỗi nghiến răng, nhất là khi thấy tấm lưng bóng loáng như hoa sen phủ đầy giọt nước của cô, lòng cô ta bỗng dấy lên ghen tị, ánh mắt nhìn Trình Lạc cũng trở nên căm ghét.

“Triệu Vi Ninh!” Giọng Ngụy Trì lại vang lên: “Cô đang nhìn thấy một mỹ nhân chứ không phải miếng thịt lợn, sao lại có biểu cảm như vậy chứ?”

Miếng thịt lợn?

Trình Lạc nhướng mày.

Cô dựa người vào thành bể, nhìn Triệu Vi Ninh mà cười như có như không: “Cô Triệu này, tôi biết cô ghen tị với sắc đẹp của tôi, nhưng đừng đem tình cảm cá nhân vào công việc chứ.”

Cô dừng một chút, lại nói tiếp: “Tôi tắm cũng mệt lắm đấy.”

“…”

“…”

“…”

Lặng ngắt như tờ.

Cmn thế này… không thể nào tự luyến đến thế được chứ!

Cmn ghen tị với vẻ đẹp của cô á, chỉ có ma mới ghen ghét với vẻ đẹp của cô thôi, phì!

Triệu Vi Ninh thầm nghĩ như vậy, cũng nói như vậy.

“Cô yên tâm, tôi có ghen tị với một miếng thịt lợn thì cũng không ghen tị với cô đâu!”

“Thế thì tốt.” Trình Lạc cười thâm sâu: “Dù sao thì có người ghen tị tôi cũng thấy phiền lắm.”

“Được rồi, được rồi, quay lại lần thứ ba!”

Triệu Vi Ninh lấy lại bình tĩnh, nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ tinh thần vào diễn xuất.

Tuy nhiên Ngụy Trì vẫn chưa hài lòng, dù cô ta có nỗ lực đến mấy thì ánh mắt vẫn cứ dại ra như cũ, nếu che nửa dưới khuôn mặt cô ta lại thì chẳng khác gì người gỗ. Nhưng anh ta cũng chẳng biết làm sao, vì Triệu Vi Ninh vốn xuất thân là người mẫu, không có nền tảng diễn xuất.

Nhưng nghĩ lại, Trình Lạc cũng là người mẫu, cũng không có nền tảng, sao lại có thần thái đến vậy?

Cảnh đối thoại giữa Ninh Ngọc và Đông Phương chính thức bắt đầu.

Ninh Ngọc đi lạc vào phòng ngủ, lúng túng nhìn người phụ nữ đang tắm. Nàng đang đắm chìm trong vẻ đẹp ấy, cho đến khi có động tĩnh dưới hồ thì mới chợt tỉnh.

“Cô… cô nương… xin hỏi… cô có thấy cậu con trai cao ráo, gầy gò nào như thế này không?”

“Cậu con trai mà ngươi nói thì không thấy, nhưng ta lại thấy một người xinh đẹp đấy.”

Để phù hợp với nhân vật Đông Phương, Trình Lạc cố ý hạ thấp giọng, tạo cảm giác vừa quyến rũ vừa bí ẩn.

Rào một tiếng.

Cô bước ra, tấm áo đỏ dài khoác lỏng lẻo.

Mái tóc ướt rũ sau lưng, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Ninh Ngọc.

Lúc này, một bóng đen từ góc xa xuất hiện.

Khi nhìn thấy thứ đó, Ninh Ngọc kinh hãi trừng mắt, đồng tử co lại, vô cùng sợ hãi.

Biểu cảm khi này thật sự xuất phát từ đáy lòng.

Chỉ cần nhìn thấy con hổ to lớn hung dữ kia, cô ta không khỏi khiếp sợ.

Con hổ nằm ngửa trên bàn dài giữa phòng, nữ nhân uốn éo dựa vào đó, chân dài bắt chéo, một tay chống cằm, thong thả nhìn Ninh Ngọc.

Cảnh tượng quá đỗi đẹp đẽ khiến mọi người có mặt tại đó đều bị Trình Lạc thu hút.

Sự giao thoa giữa vẻ đẹp và hoang dã như một tác phẩm nghệ thuật.

Ngụy Trì thở gấp dõi theo máy quay. Con hổ lười biếng, Trình Lạc, thậm chí cả bức tranh mỹ nhân phía sau cũng khiến anh ta kinh ngạc.

Phóng viên tới thăm trường quay, dùng máy quay chụp vài tấm rồi nói với nhân viên: “Con hổ giả đó làm ở đâu vậy, sống động quá đi mất.”

Nhân viên liếc phóng viên, đáp: “Đó là hổ thật đấy, Trình Lạc mang đến.”

“Ôi vãi!”

Nhìn biểu cảm của phóng viên, nhân viên ngầm cười nhạo anh ta không hiểu biết, có gì mà to tát đâu.

“À… ta đến tìm người.”

“Nếu ngươi nói đến thằng nhóc lỗ mãng kia thì ta đã bắt rồi, rạng sáng sẽ xử tử.”

“Gì cơ?”

“Tất nhiên, nếu ngươi làm thiếp của ta, ta có thể cân nhắc để thằng nhóc đó toàn thây.”

Lúc này, Trình Lạc khí thế ngút trời.

Giọng điệu chậm rãi, thong thả, áp lực trong ánh mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng, càng làm Triệu Vi Ninh trông như một nàng dâu nhỏ.

Rõ ràng quá rồi, Triệu Vi Ninh đã bị dìm xuống.

Trong diễn xuất, một diễn viên lấn át hoàn toàn người kia không phải chuyện tốt. Khán giả muốn thấy sự cân bằng, đấu đá kịch tính chứ không phải một người quá nổi bật, người kia lại nhạt nhòa.

Đặc biệt là khi Triệu Vi Ninh là nữ chính.

Nếu cảnh này phát sóng, chắc chắn sẽ có người nói Triệu Vi Ninh như nhân vật phụ, đồng thời tố Trình Lạc cướp sóng.

“Dừng lại.” Nghĩ đến chuyện đó, Ngụy Trì vội vàng ra lệnh dừng.

“Lại sao nữa?” Triệu Vi Ninh bị kêu dừng liên tục như vậy thì có chút khó chịu: “Tôi nghĩ tôi diễn khá ổn mà…”

“Không phải cô.”

Nghe Ngụy Trì nói vậy, Triệu Vi Ninh mừng ra mặt, cô ta ngẩng đầu nhìn Trình Lạc đầy đắc ý: “Vậy là cô rồi đấy.”

Trình Lạc và Ngụy Trì cũng không để ý đến Triệu Vi Ninh.

Ngụy Trì nhìn Trình Lạc: “Cô giảm bớt khí thế một chút, đừng lấn át Triệu Vi Ninh khiến cô ta thành người qua đường.”

Nghe Ngụy Trì nói như vậy, nụ cười trên mặt Triệu Vi Ninh cứng đờ.

Trình Lạc không bận tâm, cô nhẹ nhàng v.uốt ve bộ lông mềm mại sáng bóng của Mèo Lớn, hời hợt nói: “Tại sao?”

“Hai người là đối thủ, không phải là đơn phương áp đảo, tôi muốn cô giảm bớt khí thế lại để Triệu Vi Ninh được nổi bật hơn.”

Trình Lạc cười khẽ: “Đạo diễn Ngụy, câu này buồn cười quá đấy. Đông Phương vốn là người mạnh mẽ, là cung chủ của cung Chúc Thiên, người kế thừa nghiệp lớn, đương nhiên có khí phách riêng. Ninh Ngọc chỉ là cô nhóc mới bước chân ra giang hồ, gặp Đông Phương thì chỉ có bị nghiền nát. Giờ bảo tôi giảm bớt khí thế để chiều lòng một cô nhóc ư? Anh thấy có buồn cười không?”

Trình Lạc nhìn sang biên kịch trẻ tuổi cũng chính là tác giả của bộ phim: “Anh nghĩ sao hả biên kịch Lâm?”

Tác giả tiểu thuyết cũng là người mới hai mươi mấy tuổi, lần đầu tham gia biên kịch, bình thường ý kiến của cô ấy không quan trọng, nên lúc đầu Ngụy Trì muốn đổi Đông Phương thành nam thì cô ấy cũng không có quyền phản đối, được hỏi ý kiến thế này là lần đầu.

Biên kịch Lâm lập tức tăng thiện cảm với Trình Lạc, cô ấy gật đầu lia lịa: “Cung chủ vạn tuế! Thống nhất giang sơn! Cung chủ nói gì cũng đúng!!”

“…”

Đúng là kẻ biết nịnh.

“Trình Lạc…”

“Tôi còn thấy Ninh Ngọc có thể đột nhập cung Chúc Thiên đã rất kỳ lạ rồi, giờ anh lại bắt tôi giảm bớt khí thế, chuyện này anh có nói thế nào thì tôi tuyệt đối cũng không đồng ý.”

“…”

Trông thế này thì có vẻ không nhượng bộ rồi.

Ngụy Trì suy xét thử, cuối cùng chịu thua: “Thôi được rồi, nghỉ giải lao chút rồi quay cảnh tiếp theo.”

Cảnh tiếp theo là cảnh đánh nhau giữa Ninh Ngọc và Đông Phương. Đông Phương thấy cô nhóc này có chút thú vị, cũng có ít tài năng nên đã đưa nàng đến đấu trường, nói rằng nếu Ninh Ngọc thắng được hai con rắn lớn của mình thì sẽ tha mạng cho nàng và Mộ Dung Viêm.

Hai con rắn đó chính là Miên Miên và Dương Dương do Trình Lạc nuôi.

Vừa nghe phải đối đầu với Miên Miên và Dương Dương, Triệu Vi Ninh sợ đến tái mặt, nhất quyết không chịu đóng cảnh này.

Đúng lúc đó, Tô Vân Lý đến, cô ta chạy khỏi bàn trang điểm, bám chặt lấy tay Tô Vân Lý, nũng nịu: “Vân Lý…”

Giọng nói đó như mê hoặc đến tận xương tủy.

Trình Lạc lười nhác liếc nhìn một cái, lại cúi đầu tô son.

“Em không diễn với rắn đâu, ghê chết đi được!”

“Nếu rắn cắn em thì phải làm sao đây!”

“Em không diễn, em không diễn đâu!”

“…”

Tiếng ríu ra ríu rít khiến cả trường quay ồn ào.

Trình Lạc đặt son xuống, mắt liếc sang: “Nếu sợ bị cắn thì cô Triệu cứ yên tâm, đứa trẻ nhà tôi chưa từng ăn thứ linh tinh, trừ khi cô lên nồi hấp rồi rắc ít gia vị tự nhiên vào.”

“…”

“Trình Lạc!” Triệu Vi Ninh khó thở: “Sao cô lại nói như thế!”

Trình Lạc bật cười thành tiếng, thấy chuyện chọc Triệu Vi Ninh nổi giận thật thú vị.

“Cô nói sao thì tôi nói vậy thôi.”

“Cô…”

“Đủ rồi!” Tô Vân Lý cau mày giữ chặt tay Triệu Vi Ninh: “Biết bao người thế này, em có thấy mất mặt không?”

Triệu Vi Ninh tức tối trừng mắt nhìn anh ta.

“Vốn em không định diễn rồi, tại anh cứ ép em phải đến đây, giờ thì hay rồi, thành trò cười cho thiên hạ…”

“Được rồi, đừng gây chuyện nữa.” Tô Vân Lý an ủi cô ta, khóe mắt lại không kìm được liếc sang phía Trình Lạc.

Cô mặc váy đỏ, làn da trắng ngần nổi bật, quyến rũ mê người.

“Tổng giám đốc Tô, anh có muốn xem lại đoạn cô Triệu vừa quay không?”

“Được.”

Tô Vân Lý vui vẻ đồng ý, bước đến chỗ màn hình xem lại cảnh quay vừa rồi.

Triệu Vi Ninh đột nhiên như nhớ ra điều gì, cô ta lao tới kéo tay anh, hét to: “Không được xem!”

“Hả?”

Triệu Vi Ninh nhìn vào mắt anh ta, vội vàng nói: “Chả… Chả có gì hay ho cả.”

Dứt lời, cô ta cắn môi, đôi mắt đầy vẻ tủi thân.

Cô ta thật sự có hơi lo sợ.

Ngay cả cô ta còn không kiềm được mà bị vẻ quyến rũ như hồ ly của Trình Lạc mê hoặc, huống chi là Tô Vân Lý?

Giờ phút này, Triệu Vi Ninh chẳng còn một chút sự tự tin nào, cứ có cảm giác như Tô Vân Lý chỉ cần lơ đễnh chút thôi thì sẽ bị Trình Lạc cướp mất. Cô ta biết mình không nên nghĩ vậy, nhưng nỗi ghen tuông và lo lắng cứ thế trào dâng, không thể kìm được.

“Anh… anh đừng xem mà.”

Thấy Triệu Vi Ninh sắp khóc đến nơi, yết hầu Tô Vân Lý khẽ chuyển động, bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta: “Được rồi, anh không xem.”

Triệu Vi Ninh thở phào nhẹ nhõm, được thế rồi thì đòi hỏi tiếp: “Vậy… em có thể dùng người đóng thế không?”

“Đóng thế?”

“Anh nói với đạo diễn Ngụy là em không muốn diễn cùng mấy con rắn đó… Có thể… có thể tìm người đóng thế được không?”

Tô Vân Lý mím chặt môi một lúc: “Không được.”

“Tại sao!”

“Không có tại sao hết. Không được là không được.”

Nói xong, anh ta hất tay Triệu Vi Ninh ra, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

Nhìn bóng lưng Tô Vân Lý khuất dần, Triệu Vi Ninh há miệng định gọi theo nhưng không phát ra tiếng nào. Cuối cùng, cô ta giậm chân đầy tức tối rồi quay lại ghế ngồi trang điểm.

Ánh mắt cô ta đảo quanh, cô ta rút điện thoại ra, bắt đầu gõ một dòng trạng thái trên Weibo.

Triệu Vi Ninh V: [Có người nào đó chỉ mong tôi xảy ra chuyện.]

Câu nói đầy ẩn ý, người biết nội tình đều hiểu cô ta đang ám chỉ ai.

Quả nhiên, bài vừa đăng lên đã nhận được vô số phản hồi: người thì thương cảm, người thì lo cho sức khỏe cô, thậm chí có kẻ còn mượn cớ công kích Trình Lạc, cho rằng việc cô đưa động vật vào đoàn phim chẳng qua là để cố tình gây khó dễ cho Triệu Vi Ninh.

Ngay giây sau khi bài đăng được gửi đi, cô ta có thêm một lượt theo dõi mới, sau đó có người chia sẻ lại bài viết.

Trình Lạc V: [Người đó chắc chắn không phải tôi. //Triệu Vi Ninh V: Có người nào đó chỉ mong tôi gặp chuyện.]

“…”

“…”

Vãi chưởng!

Mặt dày đến thế là cùng!

Triệu Vi Ninh không kìm được quay sang nhìn Trình Lạc.

Cảm nhận được ánh mắt của cô ta, Trình Lạc đắc ý lắc nhẹ chiếc điện thoại trong tay, khẽ mỉm cười rồi tiếp tục gõ.

Trình Lạc V: [Bởi vì tôi luôn trực tiếp khiến người khác xảy ra chuyện. //Trình Lạc V: Người đó chắc chắn không phải tôi. //Triệu Vi Ninh V: Có người nào đó chỉ mong tôi xảy ra chuyện.]

Ừ, đúng là rất ngầu, cũng rất dễ bị ghét.

Quả nhiên có người đã bắt đầu xổ một tràng.

Hôm nay lại là một ngày không cập nhật gì thêm: [Con đĩ Trình này mày bớt diễn đi được không?]

Bé Mộng Mộng đáng yêu: [Xong rồi, thế mà tôi lại cảm thấy Trình Lạc ngầu điên đi được!]

Mãi mãi tin Phì Trạch: [Lạc ngầu đét ơi, tôi thành fan đây!]

Hôm nay Cẩm Chanh có cập nhật: [Ha ha, tôi cũng đổ theo luôn!]

hnudoawen: [Xong rồi, thế mà tôi lại thấy cảnh này thơm phức, có phải là tôi bị điên rồi không trời!]

Người dùng 9503: [Mấy bạn phía trên đừng đi, tôi cũng thấy cặp này thơm vãi ò luôn (:з」∠)]

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.