Còn mười phút nữa là đến cảnh quay tiếp theo, Ngụy Trì đi về phía Trình Lạc.
“Trình Lạc, cô chắc là…. Thú cưng của cô không có vấn đề gì chứ?” Trong lòng Ngụy Trì đầy do dự và giằng xé.
Ban đầu vốn định cắt hết các cảnh quay có động vật và thay bằng kỹ xảo, nào ngờ Trình Lạc đột nhiên mang đến nhiều động vật như này, sư tử, hổ, trăn khổng lồ đều đủ cả. Mặc dù tiết kiệm kinh phí kỹ xảo không ít, nhưng anh ta vẫn lo lắng chỉ cần không chú ý sẽ có người mất mạng.
“Bọn chúng dù sao cũng không phải là động vật biểu diễn chuyên nghiệp, tôi hơi lo…”
Trình Lạc liếc xéo anh ta một cái, huýt sáo một tiếng, Miên Miên và Dương Dương đang nằm ở dưới bóng râm lập tức uốn éo bò đến bên cạnh Trình Lạc.
Cơ thể của hai con rắn này rất lớn, lớn gấp ba lần con trăn khác, ánh mắt dữ dội tràn đầy uy hiếp, giống hệt một con mãng xà sống khiến người ta hồn bay phách lạc. Ngay cả Ngụy Trì cũng không nhịn được run rẩy khi đứng trước mặt hai con rắn này.
Tiếng nuốt nước bọt ừng ực của Ngụy Trì vang lên, anh ta cẩn thận lùi về sau.
“Giả chết.”
Lời vừa dứt, hai con rắn khổng lồ vặn mình đau đớn, “bịch” một tiếng ngã xuống bất động, chiếc lưỡi thè ra như thật.
“Siêu hung dữ.”
Dương Dương và Miên Miên một lần nữa đứng dậy, dựng lớp vảy rắn với Ngụy Trì, sau đó kêu “Xì!!” một tiếng.
Thật sự rất hung dữ!
“Làm nũng.”
Làm nũng…
Miên Miên và Dương Dương nhìn nhau, ánh mắt đều có chút bối rối.
“Chủ nhân, có thể nói cụ thể chút được không?”
Trình Lạc mất kiên nhẫn nói: “Tức là giả vờ đáng yêu.”
Miên Miên nghiêng đầu, vẫn như cũ không hiểu.
Trình Lạc lại nói: “Giống như Toàn Phong hàng ngày ấy.”
Ồ… Thế thì hiểu rồi!
Thế là Miên Miên và Dương Dương nhanh trí đến bên chân cô lăn lộn, không ngừng “xì xì” lè lưỡi nhả ra rồi thu vào.
“…”
“……”
Cảnh tượng trước mắt không hề dễ thương, mà cực kỳ kinh dị, ai xem cũng đều rợn tóc gáy, không rét mà run.
Triệu Vi Ninh liếc về phía này với ánh mắt đầy khinh thường: “Hừ, con trăn buồn nôn thế này mà còn có người coi là bảo bối.”
Trình Lạc đương nhiên nghe thấy lời này, nhếch môi.
“Uy hiếp.”
Cái này dễ!
Bọn họ diễn giỏi nhất cái này.
Thế là bên tai Triệu Vi Ninh truyền đến những tiếng gầm thét, vừa quay đầu lại liền đụng ngay ánh mắt hung dữ của Miên Miên và Dương Dương. Triệu Vi Ninh bị dọa đến nấc cụt, toàn thân không vững thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, cô ta ôm lấy trái tim đang đập điên cuồng, thầm chửi Trình Lạc đúng là không ra gì.
Trình Lạc cưng chiều v.uốt ve Miên Miên và Dương Dương nói: “Đạo diễn Ngụy, diễn xuất thế này mạnh hơn rất nhiều so với một số người nhỉ?”
Ngụy Trì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đâu chỉ mạnh hơn, có thể trực tiếp đi diễn ở rạp xiếc luôn ấy chứ, chỉ có điều không biết rạp xiếc có cần hai con rắn khổng lồ như thế này hay không thôi.
Ai ngờ câu nói này lại khiến cho Triệu Vi Ninh không thoải mái: “Cô nói ai không có diễn xuất hả?”
Không đợi Trình Lạc trả lời, Tôn Như ở ngay bên cạnh đã cười chế giễu: “Ai có tật giật mình thì là người đó thôi.”
“Tôn Như, cô đừng có mà quá đáng!”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi.”
“Có bản lĩnh thì cô nói lại một câu nữa xem!”
“Nói thì nói! Cô dám đánh tôi à? Có bao ở đây nhiều người đang xem đấy, cô thử hung dữ với tôi nữa xem!”
Huyệt thái dương Ngụy Trì giật giật, não cũng đau kêu ong ong.
Anh ta nhắm mắt: “Được rồi đừng cãi nữa, Triệu Vi Ninh đi trang điểm, cảnh của cô sắp bắt đầu quay rồi.”
Triệu Vi Ninh giậm chân, không tình nguyện quay người đi dặm lại lớp trang điểm.
Ngụy Trì lại nhìn về phía Trình Lạc: “Cô cũng đọc kịch bản rồi, hướng dẫn dựa theo tình tiết trong kịch bản chút, nhớ, ngàn vạn lần đừng để… Miên Miên và Dương Dương làm Triệu Vi Ninh bị thương.”
“Ừ.”
Người đi rồi.
Trình Lạc mang theo Miên Miên Dương Dương đi đến một góc, cô lấy ra một túi đồ ăn vặt từ trong ống tay áo choàng rồi chia cho Miên Miên và Dương Dương, giọng nói mềm mại: “Lát nữa hai ngươi giằng co với Triệu Vi Ninh, cuối cùng đợi đến khi ta ra dấu, hai ngươi ngã xuống đất giả chết, Ngụy Trì hô lên “cắt” mới được đứng dậy, hiểu chưa?”
Miên Miên gật đầu, nói: “Muốn bọn tôi chỉnh đốn loài người kia một chút đúng không? Tôi hiểu rồi.”
“Không phải vậy.”
Dương Dương thử thăm dò: “Cắn một miếng rồi lại nhả ra à?”
Trình Lạc: “… Ngươi đang ăn đào chắc.”
“Vậy thì chán quá…” Miên Miên giảm hứng thú: “Con người tầm thường này làm sao đánh lại được bọn tôi.”
Dương Dương gật đầu: “Ít nhất phải cắn hai cánh tay rớt xuống.”
“Không được, mặc dù con người kia rất phiền, nhưng vì an toàn cho thân rắn của hai ngươi, vẫn nên nhẫn nhịn chút, dựa theo lời ta mà làm.
Nghe đến bốn chữ an toàn cho thân rắn, Miên Miên và Dương Dương lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Dương Dương bỗng nhiên hơi ngại ngùng: “Phải chú ý an toàn…”
Miên Miên bò sát lại: “Bé cưng sắp ra đời rồi, không thể để nó có chuyện ngoài ý muốn…”
Bé cưng…
Trình Lạc ngơ ngác, chầm chậm đưa tay lên xoa nhẹ bụng của Dương Dương, nhịp đập của sự sống chuyển động truyền đến lòng bàn tay, từng nhịp từng nhịp, cực kỳ mạnh mẽ.
Mặt mày của cô hiếm khi toát lên vẻ dịu dàng: “Có từ khi nào có vậy, thế mà không nói với ta.”
“Chủ nhân bận như vậy, hơn nữa chuyện này cũng có hơi khó nói…”
“Có cái gì mà khó nói chứ.”
Nhìn thân hình rắn của chúng nó vẫy đuôi ngại ngùng, lúc này cô cũng đã hiểu.
Trình Lạc mỉm cười, không nói nữa.
Đợi đến khi Dương Dương từ từ bò sang một bên nghỉ ngơi, Miên Miên bỗng thở dài một hơi: “Thật ra chuyện này cũng không còn cách nào khác.”
“…”
“Ai bảo cả vườn bách thú chỉ có mỗi cô ấy là giống cái chứ.”
Thật ra cũng không phải mỗi Dương Dương, chỉ có điều những con khác…chênh lệch về kích cỡ quá lớn.
“Anh lảm nhảm cái gì đấy? Có ngon thì đến trước mặt em nói lại lần nữa xem!”
Miên Miên: “…”
Miên Miên: “Không có, anh nói em rất xinh đẹp mà.”
Cảnh quay đã chuẩn bị xong, cuối cùng cũng đến phân cảnh đại chiến với hai con trăn.
Chưa kịp đợi Ngụy Trì hô bắt đầu, Triệu Vi Ninh đã bắt đầu muốn lùi bước.
Vũ khí của Ninh Ngọc là dây roi dài, mặc dù đã được thầy võ thuật chuyên nghiệp huấn luyện, nhưng Ninh Ngọc vẫn rất sợ lỡ tay làm bị thương hai con rắn kia, đến lúc đó bọn nó có một con không vui rồi ăn tươi nuốt sống cô ta thì sao.
Trong lòng mặc dù rất sợ nhưng lại không thể không tiến lên, chỉ đành âm thầm oán trách Tô Vân Lý để mình nhận vai diễn này.
“Cảnh thứ hai, phân cảnh một bắt đầu!”
Trình Lạc ngồi ở trong một góc, lười biếng dựa vào Mèo Lớn, khẽ đưa tay lên, hai con trăn nhận được lệnh chầm chầm từ hai bên cửa lớn bò ra…
Triệu Vi Ninh đứng giữa trung tâm đấu trường mở to mắt trân trân nhìn hai con rắn lớn trườn ra, khi ánh mặt trời phản chiếu trên lớp vảy đen bóng loáng kia, da gà trên cánh tay của Triệu Vi Ninh thi nhau nổi lên.
Cô ta siết chặt cây roi dài, trong lòng vừa sợ vừa hận.
Nếu như hôm nay cô ta bỏ mạng ở đây, cho dù có biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho con khốn Trình Lạc kia!!!!!!
Đoạn hội thoại nội tâm này Trình Lạc nghe không sót chữ nào, cô nhướn đầu lông mày xinh đẹp, ý nghĩ hay là để Miên Miên và Dương Dương cắn chết cô ta, bởi vì Trình Lạc rất muốn xem con quỷ Triệu Vi Ninh này chỉnh đốn cô như thế nào.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.