Cô ngồi bệt xuống đất, chẳng bận tâm đến lớp bụi bám vào tà váy.
Đám động vật rất thân thiết, đặc biệt là với Trình Lạc, lúc này tụm năm tụm ba vây lại bên cô, con thì dụi vào đầu ngón tay, con thì li.ếm vào vành tai cô, vô cùng làm nũng. Miên Miên và Dương Dương trong lòng vẫn còn tức giận, không vui nên không lại gần, chỉ cuộn mình trong góc, nhắm mắt lại, tỏ rõ thái độ kiêu ngạo.
Trình Lạc không mấy để tâm, cụp mắt nhẹ nhàng v.uốt ve chóp mũi ướt sũng của con hươu trắng, nói: “Ta không để ý chuyện các ngươi ăn thịt người, chỉ cần ăn trong im lặng, sạch sẽ, không để lại chứng cứ gì thì ta sẽ không can thiệp. Nhưng nếu giữa ban ngày ban mặt, bao nhiêu cặp mắt đang nhìn, các ngươi nghĩ xem hậu quả sẽ như thế nào?”
Hai con mãng xà thông minh, Trình Lạc vừa nói vậy liền hiểu ra.
Miên Miên mở mắt, đôi mắt dọc của nó nhìn về phía Trình Lạc.
Trình Lạc khẽ cười, nơi chân mày thon dài dường như phủ lên một lớp dịu dàng.
Miên Miên và Dương Dương không do dự nữa, chậm rãi bò đến, chen lấn đẩy mấy con khác ra, thản nhiên chiếm lấy vòng tay cô, mấy con còn lại không hài lòng, nhưng cũng không dám tranh giành với Miên Miên và Dương Dương, ai bảo hai con này là thủ lĩnh chứ?
Loài rắn thuộc âm, thân thể lạnh, cái lạnh ấy lại khiến người ta dễ chịu.
Trình Lạc đưa tay vuốt đầu nó: “Ngày mai Ngụy Trì sẽ quay cảnh đơn cho các ngươi, quay xong thì về đi, tính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768533/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.