Trình Lạc chớp chớp lông mi, gỡ tay Thời Mặc ra, sau đó tháo nhẫn ra bỏ vào ngăn kéo, rồi ngẩng đầu lên, nói: “Được rồi.”
Thời Mặc hơi sững lại một chút, sau đó mỉm cười.
Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng áp môi mình lên đôi môi căng mọng đầy mê hoặc của Trình Lạc.
Hơi thở của người phụ nữ ấy ngọt ngào, anh từng bước tiến gần, hơi thở nóng rực. Trình Lạc áp sát vào bàn trang điểm, cảm nhận hơi thở nóng bỏng của người đàn ông trước mặt. Cô không kìm được khẽ nheo mắt lại, hai tay chống lên mép bàn để giữ vững cơ thể mình.
Trong ngăn kéo tối om, chiếc nhẫn lấp lánh ánh sáng mờ, sắc đỏ sẫm càng thêm đậm.
Một lúc lâu sau, Thời Mặc mới buông Trình Lạc ra, hơi thở dồn dập, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.
Trình Lạc tránh ánh nhìn của Thời Mặc, rút một tờ khăn giấy lau sạch dấu son còn sót lại nơi khóe môi, nâng mắt lên liếc nhìn Thời Mặc, trong mắt thoáng hiện một tia cười không dễ nhận ra, sau đó bước tới giúp anh lau đi vết son trên mặt.
“Nhu Nhu vẫn ổn chứ?”
“Rất ngoan.” Thời Mặc hơi đỏ mặt: “Em không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Trình Lạc nói: “Người đó lòng dạ hiểm độc, muốn hại chết Miên Miên và Dương Dương, chắc là bị dọa sợ rồi.”
Thời Mặc biết có nhiều người xem thường Trình Lạc, nhưng không ngờ có người dám giở trò ngay dưới mí mắt anh.
Trình Lạc lại nói: “Dương Dương đang mang thai, anh tiện thể đưa nó về luôn đi.”
“Ừ.”
Đang trò chuyện thì có nhân viên bước từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-thu-cua-anh-hau-cam-chanh/2768534/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.