🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Triệu Vi Ninh nghiến răng, cuối cùng nhắm mắt lại, vẻ mặt đầy nhục nhã: “Tôi, tôi quỳ lạy cô, xin cô đừng làm hại tôi…”

Mũi dao bạc dừng lại ngay trước chóp mũi cô ta.

Trình Lạc hơi nâng cằm, thong thả lùi lại vài bước.

Không còn bị kiềm chế nữa, Triệu Vi Ninh lập tức ngã khuỵu xuống đất.

Trước sự theo dõi của bao người, cô ta siết chặt hai tay, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Trình Lạc, cuối cùng cúi rạp người, trán chạm vào nền đất lạnh buốt.

Môi Triệu Vi Ninh run rẩy, nước mắt lặng lẽ rơi xuống cằm, thấm ướt một mảng sàn.

“Trình Lạc, xin, xin lỗi, là lỗi của tôi…”

“Lỗi?”

Triệu Vi Ninh nhắm mắt, cắn chặt môi: “Tôi không nên… không nên tráo đạo cụ, tôi không nên, tôi không nên làm vậy, xin cô hãy tha thứ cho tôi…Làm ơn hãy tha thứ cho tôi.”

Nói xong, cô ta nức nở không thành lời.

Mặt Trình Lạc không chút biểu cảm nhìn Triệu Vi Ninh từ trên cao.

“Cô còn dám tái phạm nữa không?”

“Không dám nữa.”

“Tốt.” Trình Lạc hài lòng gật đầu: “Bao nhiêu người ở đây đều nhìn thấy hết rồi. Nếu lần sau cô còn dám làm chuyện như vậy, còn dám gây rối thì tôi đảm bảo…”

Cô cúi xuống, ghé sát tai Triệu Vi Ninh, lưỡi dao lạnh áp hẳn lên cổ cô ta.

Cô nói: “Cổ của cô sẽ không bao giờ ngẩng lên được nữa…”

Triệu Vi Ninh trừng to mắt, cả người cứng đờ vì sợ hãi.

Trình Lạc hừ lạnh, đứng dậy quét mắt nhìn quanh: “Được rồi, tôi với cô Triệu đã giải quyết xong chuyện này, không có vấn đề gì nữa.”

Nói xong, cô nở một nụ cười dịu dàng.

Khóe môi cô vừa nhếch lên, mây đen nơi chân trời cũng tản ra, bầu trời bỗng dưng sáng trở lại.

Trình Lạc chẳng buồn để ý đến ánh mắt của mọi người, xoay người rời đi.

Về đến phòng nghỉ, cô lập tức ngã người xuống chiếc ghế sofa nhỏ ở góc phòng. Vừa nhắm mắt lại, một đôi tay đã nhẹ nhàng xoa lên huyệt thái dương của cô.

“Vừa rồi ngươi liều quá.” Trình lạc không mở mắt, giọng điệu bình thản.

Bên tai vang lên tiếng cười lười biếng của Giới Linh: “Chỉ là muốn bảo vệ người thôi, đâu còn lo kịp chuyện gì khác.”

Trình Lạc khẽ mở mắt, đưa tay nắm lấy cổ tay kia, cơ thể của Giới Linh không giống người thường, lạnh như tuyết đầu đông.

“Ngươi nghĩ ta cần được bảo vệ sao?”

Giới Linh bật cười, cúi người xuống, môi khẽ chạm vào vành tai cô: “Dù người có cần hay không, chỉ cần người gặp nguy hiểm, tôi nhất định sẽ xuất hiện bên cạnh người. Vì đó là thói quen của tôi suốt 150.000 năm qua.”

Từ khi chưa có sinh mệnh, hắn đã ở bên cô. Khi đó cô là Long tổ, suốt ngày lười biếng uể oải. Nhưng với thân phận là một vật phẩm, hắn đã sớm có lời thề sẽ mãi mãi ở bên cô. Nếu không thì hắn cũng chẳng liều mạng xuyên không mà theo cô tới nơi này.

“Tôi biết Long tổ không thích tôi.”

Giới Linh biết rất rõ, rõ hơn bất kỳ ai: “Cho nên tôi luôn kiềm chế, rất ít khi xuất hiện trước mặt người. Dù tôi ghen tị với việc người ở bên cạnh Thời Mặc, tôi vẫn luôn tôn trọng ý muốn của người, ngoan ngoãn nằm im trong ngăn kéo.”

“Nhưng nếu ai muốn hại người thì người không thể trách tôi vì đã hành động bốc đồng hay liều lĩnh được. Đó vốn dĩ là sứ mệnh của một Giới Linh như tôi.”

Trình Lạc bật cười, cơ thể hơi thả lỏng: “Miệng lưỡi đúng là sắc bén thật đấy.”

Giới Linh cười sâu hơn, ngón tay trượt xuống, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cô.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan sự yên tĩnh.

Là điện thoại từ nhà chính. Trình Lạc không nghĩ nhiều, liền bắt máy.

“Cô Trình Lạc…”

Đầu dây bên kia vang lên giọng của Tô Vãn. Sóng điện từ của hồn ma khiến tín hiệu bị nhiễu, tiếng cô ấy đứt quãng, nhưng Trình Lạc vẫn nghe rõ câu đó.

“Dương Dương sinh rồi, tổng cộng sáu đứa.”

Tin này chẳng khác gì món quà từ trên trời rơi xuống, lập tức xua tan mọi u ám trong lòng cô, nét cười trên mặt cô cũng lan thẳng lên đáy mắt.

“Vậy Dương Dương thế nào rồi?”

“Dương Dương rất khỏe, có điều bọn Toàn Phong thì mừng điên.” Nhắc đến đây, Tô Vãn bật cười: “Nó cứ đòi Miên Miên cho xem con trai, còn nói Miên Miên bị con gà trống trong sân cắm sừng, vì vợ đẻ trứng chứ không phải rắn.”

Trình Lạc bật cười, chỉ nghe cũng biết cái đồ ngốc kia chẳng hiểu rắn là loài đẻ trứng.

“Thế Miên Miên không đánh nó à?”

“Miên Miên đang vui, làm gì quan tâm đến mấy chuyện đó nữa.”

“Cũng đúng.” Trình Lạc nhắm mắt lại: “Đợi vài hôm nữa tôi sẽ quay về, cô giúp tôi chăm sóc nó thật tốt nhé.”

“Được, cô cũng nhớ giữ gìn sức khỏe.”

“Ừm.”

Cuộc gọi kết thúc, tim Trình Lạc đập nhanh hơn rất nhiều, cô đặt tay lên ngực, trong lòng bỗng dâng lên một linh cảm chẳng lành.

Sau khi bị Trình Lạc cảnh cáo, Triệu Vi Ninh lập tức quay về khách sạn thu dọn hành lý. Xảy ra chuyện như vậy, cô ta cũng không còn mặt mũi nào ở đây nữa.

Dọn dẹp xong, Triệu Vi Ninh gọi cho Tô Vân Lý hai cuộc, nhưng đối phương mãi không nghe máy. Triệu Vi Ninh chỉ đành bỏ cuộc, kéo vali ra ngoài. Không ngờ vừa đến thang máy thì đụng ngay Trình Lạc từ dưới đi lên.

Hai người bất ngờ chạm mặt. Nhìn thấy Trình Lạc bước ra, mắt Triệu Vi Ninh trợn to.

Trình Lạc cụp mắt nhìn đi chỗ khác, rồi ngước lên nhìn thẳng Triệu Vi Ninh.

“Cô Triệu định đi đâu thế?”

Triệu Vi Ninh siết chặt tay nắm vali, không trả lời, vòng qua người Trình Lạc định bước vào thang máy.

Bộp.

Trình Lạc túm lấy cổ tay Triệu Vi Ninh.

Trình Lạc nắm rất chặt, khiến Triệu Vi Ninh không thể nào nhúc nhích được.

“Cô là nữ chính của bộ phim này, cô cứ nói đi là đi thì nhẹ nhàng rồi, nhưng còn những người khác thì sao?” Trình Lạc nắm chặt tay Triệu Vi Ninh: “Thú cưng nhà tôi vừa mới sinh con, tôi chỉ muốn nhanh chóng quay về, không muốn lãng phí thời gian ở đây, cô có thể hợp tác một chút được không?”

Sắc mặt Triệu Vi Ninh thay đổi, nhưng không nói gì.

“Cô Triệu, tôi thực sự không thích kiểu người hay dở chứng.”

Trình Lạc lười khách sáo với cô ta. Sau chuyện xảy ra ban ngày, đến chút xã giao tối thiểu cô cũng chẳng buồn giữ nữa. Triệu Vi Ninh hiểu rõ đây là lời đe dọa. Nếu là trước kia, cô ta sẽ chẳng thèm để tâm, nhưng sau chuyện vừa rồi, cô ta hoàn toàn không dám chọc giận Trình Lạc nữa.

Cuối cùng, cô ta hít sâu một hơi, gạt tay Trình Lạc ra, xoay người quay lại khách sạn.

Nhìn bóng lưng bị cửa chắn lại, Trình Lạc khẽ nhướng mày, tâm trạng khá tốt.

“Cô Triệu cũng dễ thương đấy chứ.”

Giới Linh: ?

“Chỉ cần cô ta khiến ta vui là được.”

“…”

***

Trong những ngày quay tiếp theo, tất cả mọi người, bao gồm cả Triệu Vi Ninh đều trở nên ngoan ngoãn, giữ đúng bổn phận, làm việc chăm chỉ, không ai dám bàn tán sau lưng Trình Lạc nữa, càng không dám giở bất kỳ trò gì. Ai nấy đều sợ chỉ cần Trình Lạc không vui, cô sẽ xử lý sạch bọn họ.

Chín giờ tối, đoàn phim kết thúc một ngày quay.

Vừa rời khỏi phim trường, mọi người nhìn thấy Tô Vân Lý, người đã lâu không xuất hiện.

Anh ta đứng dưới ánh đèn đường, cúi đầu nghe điện thoại, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, giọng nói mơ hồ không rõ. Nhìn thấy Tô Vân Lý cuối cùng cũng đến, hốc mắt Triệu Vi Ninh lập tức đỏ hoe, chẳng suy nghĩ gì liền nhào đến ôm lấy anh ta.

“Vân Lý…”

Tô Vân Lý thuận thế ôm lấy eo cô ta, điện thoại vẫn chưa ngắt, anh ta hơi nâng mắt lên, nhìn lướt qua Trình Lạc đang ở trong đám đông.

Chỉ liếc nhìn thoáng qua một cái, liền thu ánh mắt lại.

“Vậy thì cứ quyết định như thế đi. Được, hẹn ngày mai gặp lại.”

Cuộc gọi kết thúc, Tô Vân Lý đỡ Triệu Vi Ninh đứng thẳng lại.

“Lúc nãy em gọi cho anh mà không liên lạc được.” Cô ta trách móc, bao nhiêu tủi hờn tích tụ mấy ngày nay trong khoảnh khắc nhìn thấy Tô Vân Lý liền bùng nổ.

“Xin lỗi, mấy ngày nay anh ở Đức, sáng nay mới về.” Vừa nói, ánh mắt anh ta cũng lướt qua người Triệu Vi Ninh.

Mọi người đã tản đi hết, bao gồm cả Trình Lạc.

Trong lòng bỗng dâng lên một nỗi mất mát không hề báo trước, nhưng anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, che giấu cực kỳ khéo léo.

“Đi thôi, anh muốn về nghỉ ngơi.”

“Vâng.”

Triệu Vi Ninh quấn lấy Tô Vân Lý, vừa trở lại khách sạn, cô ta đã không kìm được mà bắt đầu kể lể với anh ta về những gì Trình Lạc đã làm trước đó. Cô ta nói thêm mắm dặm muối, diễn đạt sinh động, kể lại chuyện hôm đó với vẻ mặt đầy uất ức, kết thúc bằng cảm giác nhục nhã của bản thân.

Kể xong, Triệu Vi Ninh dè dặt nhìn Tô Vân Lý. Người đàn ông đang tháo cà vạt, lông mày nhíu chặt lại.

“Em lại dám ám sát Trình Lạc trước mặt bao nhiêu người như vậy?”

Bộp.

Cà vạt bị giật xuống, ném mạnh lên giường.

Mặt mày Tô Vân Lý u ám, nhìn chằm chằm Triệu Vi Ninh đang ngây người, rõ ràng vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề: “Em điên rồi à?”

“Em…”

“Nếu Trình Lạc thật sự xảy ra chuyện gì, em chính là cố ý giết người đấy!”

Triệu Vi Ninh há miệng, ánh mắt đầy uất ức và trách móc: “Tô Vân Lý, anh có nhầm không đấy? Người bị đe dọa là vợ anh, bị nhục mạ cũng là vợ anh. Anh không quan tâm em thì thôi, sao còn quay sang trách em?”

“Quan tâm?” Tô Vân Lý bật cười: “Tôi đúng là nên quan tâm cô, nghiêm túc quan tâm đến sức khỏe tâm thần và đầu óc của cô.”

“Anh…” Mắt Triệu Vi Ninh đỏ lên: “Sao anh lại có thể nói vợ mình như vậy?”

Tô Vân Lý nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh, anh ta hít sâu mấy lần, rồi mở mắt ra. Triệu Vi Ninh chưa từng nhìn thấy ánh mắt anh ta lạnh lẽo như thế này: “Nếu tôi sớm biết cô ngu đến mức này thì sao có thể cưới cô được?”

Câu nói này như một quả tạ đập thẳng vào đầu cô ta.

Cô ta há miệng, nhưng cổ họng lại không phát ra được một chút âm thanh nào.

Trong lòng cô ta chợt trở nên tĩnh lặng, hay nói đúng hơn là bị tổn thương đến mức tê dại.

Suốt những tuần qua, mỗi ngày mỗi đêm, cô ta đều mong chờ giọng nói của anh ta, nhưng thứ đồng hành cùng cô ta chỉ có màn đêm dài đằng đẵng và nỗi sợ hãi dày đặc. Cô ta trông chờ Tô Vân Lý, nhưng điều cô ta nhận được giờ đây lại là sự lạnh lùng và trách móc từ anh ta.

Đau lòng không? Là buồn bã.

Hận anh ta không? Là thất vọng.

“Triệu Vi Ninh, tôi cảnh cáo cô, không được phép tìm Trình Lạc gây rắc rối nữa, cũng đừng gây thêm phiền phức cho tôi.” Tô Vân Lý ném lại câu này cho Triệu Vi Ninh, sau đó quay người bước vào phòng tắm.

Cô ta đứng ngây người tại chỗ, mãi vẫn chưa hoàn hồn.

Tiếng nước ào ào vọng ra từ phòng tắm, mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên mới phá tan sự yên tĩnh trong phòng.

Triệu Vi Ninh theo phản xạ với tay lấy điện thoại trên giường, rồi mới sực nhớ ra đó là điện thoại của Tô Vân Lý. Chuông chỉ reo vài giây rồi ngắt, màn hình khóa sáng lên, khiến cô ta sững người.

Trên màn hình là một người phụ nữ mặc áo đỏ đứng giữa rừng núi, sau lưng là một con hổ, làm nền cho khí thế uy vũ của cô ấy. Người phụ nữ đó nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt đầy sát khí ấy khiến Triệu Vi Ninh bất giác nhớ tới dáng vẻ cô từng nhìn mình trước kia.

Trong lòng bỗng dâng lên một luồng khí lạnh, từ từ đóng băng đầu ngón tay của cô ta.

Triệu Vi Ninh cắn chặt môi dưới, đến khi vị máu tanh lan ra trong miệng mới chậm rãi đặt điện thoại lên bàn.

Cô ta liếc về phía phòng tắm, không nói lời nào mà lặng lẽ rời khỏi phòng.

Đêm se lạnh, Triệu Vi Ninh lững thững đi trong phim trường như kẻ mất hồn, chẳng biết bản thân đang trôi dạt về đâu, cuối cùng lại lên đến tầng thượng khách sạn. Cô ta ngồi đó, đôi mắt vô hồn nhìn xuống dưới.

Đây là thành phố không ngủ, khắp nơi tràn ngập tiếng cười, chỉ có Triệu Vi Ninh ngồi ngây ngốc trên sân thượng.

Cô ta nhìn cảnh đêm hoa lệ trong phim trường, mà trong đầu toàn là ký ức từng bị sỉ nhục.

Những ánh mắt chế giễu của mọi người, nụ cười khiêu khích của Trình Lạc, còn có những giọt nước mắt cô ta rơi xuống khi phải quỳ gối trước mặt bọn họ…

Triệu Vi Ninh nghiến răng, giơ tay đập mạnh xuống lan can, đến khi bàn tay đỏ rực mới dừng hành động gần như tự ngược đãi bản thân lại.

Trình Lạc có gì giỏi chứ, dựa vào đâu mà dám sỉ nhục cô ta? Dựa vào đâu mà dám uy hiếp cô ta?!!!

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?!!

Sỉ nhục cô ta, còn muốn cướp đi người cô ta yêu nhất.

Cô ta yêu Tô vân Lý như thế. Dù năm đó ra nước ngoài, có bao nhiêu người theo đuổi cô ta, cô ta cũng chưa từng đồng ý yêu bất cứ ai.

Cô ta yêu một cách thấp hèn như thế, vậy mà vẫn không bằng nổi một người đàn bà đã qua thời xuân sắc.

Cả người Triệu Vi Ninh tức giận đến nỗi run rẩy, sự oán hận Trình Lạc như sóng lớn nhấn chìm lấy cô ta.

“Thú cưng của tôi sinh con rồi…”

Con?

Thú cưng?

Đúng vậy, thứ Trình Lạc quý nhất chính là cái sở thú đó.

Từng đợt ghê tởm và ghen tỵ đã nuốt chửng toàn bộ lý trí. Triệu Vi Ninh run rẩy rút điện thoại ra, mở màn hình, di chuyển ngón tay, bấm vào một dãy số.

Điện thoại đổ chuông mấy lần, cuối cùng cũng có người bắt máy.

Triệu Vi Ninh cố đè nén giọng nghẹn ngào, khiến mình nghe có vẻ điềm tĩnh: “Tôi có một đơn hàng, không biết anh có dám nhận không?”

Bên kia là giọng đàn ông lười nhác, mang chút bỡn cợt: “Còn phải xem thành ý của cô đến đâu.”

“Anh yên tâm, sẽ không để anh chịu thiệt đâu.” Triệu Vi Ninh châm một điếu thuốc, làn khói mờ ảo che khuất cả gương mặt cô ta.

Trong đêm đen, cô ta hạ thấp giọng xuống: “Nếu bị ai phát hiện… Cứ nói là do Tô Vân Lý sắp đặt.”

Bên kia im lặng một lúc: “Nhưng mà… anh Tô không phải là chồng của cô sao?”

Chồng?

Đúng vậy, anh ta quả thật là chồng cô ta…

Triệu Vi Ninh gạt tàn thuốc, giọng khàn đặc hòa lẫn với tiếng gió rít: “Nếu anh dám khai ra tôi hay để lộ bất cứ thông tin về tôi thì tôi đảm bảo cả anh và người nhà anh sẽ không được yên ổn.”

“…”

“Tất nhiên nếu làm tốt thì anh thì cũng sẽ được lợi thôi.”

Triệu Vi Ninh cúp máy, xóa sạch nhật ký cuộc gọi.

Cô ta ngẩng đầu nhìn vầng trăng đỏ trên bầu trời, khóe môi nở một nụ cười âm u lạnh lẽo.

Nếu Tô Vân Lý còn chưa chịu từ bỏ, vậy cô ta sẽ giúp anh ta tìm một lý do để từ bỏ vậy.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.