🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thời Mặc ngoài mặt không đồng ý với Trình Lạc, nhưng vẫn báo cảnh sát theo ý cô, sau đó mới gọi điện về nhà. Khi biết Nhu Nhu đã ngủ, Thời Mặc quay lại bên cạnh Trình Lạc. Anh sợ đêm nay lại xảy ra chuyện bất ngờ nên quyết định sẽ ở lại đây.

Bên ngoài mặt trời vừa lặn, Giới Linh đã trở về…

“Thế nào rồi?”

“Đã tìm thấy rồi.” Giới Linh nhướng mày, liếc nhìn Thời Mặc đang đứng bên cạnh Trình Lạc.

“Nói đi.”

“Kẻ phóng hỏa tên là Trương Phong.” Giới Linh không chút do dự, nói thẳng: “25 tuổi, nhà ở khu Thắng Lợi dọc bờ sông, một tay cờ bạc, vừa mới sạt nghiệp, vợ con cũng bỏ đi.”

Trình Lạc khép hờ mi mắt, đầu ngón tay gõ nhẹ vào chiếc nhẫn, vẻ mặt trầm ngâm.

Giới Linh bước tới hai bước, cúi người sát vào tai cô: “Người muốn xử lý hắn thế nào?”

“Ngươi đi tập hợp tất cả oan hồn, 10 giờ tối chúng ta sẽ đi gặp hắn.”

“Vâng.”

Nói xong, Giới Linh quay người đi làm việc ngay.

Đợi Giới Linh rời khỏi, Thời Mặc mới lên tiếng: “Trình Lạc, anh nghĩ em không nên quá bốc đồng.”

“Bốc đồng?” Trình Lạc cười khẩy: “Nếu tôi bốc đồng thì đã để Giới Linh xử lý hung thủ ngay lập tức rồi. Chuyện của tôi không cần anh quản.”

Cô đứng dậy mà không thèm nhìn anh, bước thẳng lên lầu.

Nhìn theo bóng lưng Trình Lạc khuất sau góc tường, ánh mắt Thời Mặc chợt tối sầm lại.

Từ lâu anh đã biết Trình Lạc khác biệt với người thường, nhưng hôm nay anh lại phải nhìn cô với con mắt khác. Người phụ nữ này tàn nhẫn, tàn nhẫn hơn bất kỳ ai, cô xem bản thân mình là quyền lực, càng xem mình là kẻ thi hành, kẻ nào dám trái chỉ có một chữ “chết”.

Anh đang như người mất hồn thì Giới Linh đã sắp xếp xong xuôi ở bên ngoài bay vào.

Thấy Thời Mặc thẫn thờ, hắn liền khẽ cười, giọng điệu như chế nhạo: “Có phải anh Thời Mặc đang sợ chủ nhân của chúng tôi không?”

Khuôn mặt thì giống hệt nhau nhưng thần thái lại khác xa một trời một vực.

Thời Mặc không muốn nói chuyện thêm với Giới Linh nên quay đầu định bỏ đi. Khi hai người vừa sượt qua nhau, bàn tay lạnh như băng của Giới Linh chợt nắm lấy cổ tay anh.

“Thời Mặc, tôi muốn nhờ anh một việc.”

Anh không nói gì.

Giới Linh nhếch môi, áp sát vào tai Thời Mặc: “Chiếc nhẫn ấy hơi chật, tôi muốn đổi chỗ ở.”

Thời Mặc hơi nhíu mày.

Những ngón tay băng giá đột ngột chạm vào cổ anh. Giới Linh với hàng mi dài khẽ rủ xuống, dùng đầu ngón tay mơn man trên da thịt anh. Hắn dường như sợ anh nghe không rõ, giọng nói chậm rãi mà nghiêm túc: “Anh làm Giới Linh, tôi sẽ thay anh làm người.”

Bộp!

Thời Mặc giật mình, đẩy phắt tay Giới Linh ra. Ánh mắt anh đầy ghê tởm, anh lấy khăn tay chà xát vùng da vừa bị chạm vào.

“Mong cậu giữ tự trọng.”

Nói xong, anh bước thẳng ra ngoài mà không thèm nhìn Giới Linh.

Giới Linh nhướng mày, hóa thành làn khói đỏ rồi tan biến trong không gian.

12 giờ đêm.

Khu Thắng Lợi dọc bờ sông chìm trong bóng tối. Trên con đường nhỏ vắng lặng, tiếng bước chân loạng choạng của người đàn ông vang lên.

Trương Phong tay cầm chai bia, người mềm nhũn như không còn xương, lảo đảo bước đi, suýt nữa thì vấp phải hòn đá dưới đất.

“Mẹ kiếp, đèn đường hỏng mà đéo chịu sửa!”

Hắn ngửa mặt chửi trời rồi khạc nhổ một bãi nước bọt.

Đang bực bội nhưng khi nhớ đến số tiền lớn vừa được chuyển vào tài khoản, hắn lại nhe răng cười, nghêu ngao hát rồi đi vào khu dân cư, leo thẳng lên tầng năm.

Trương Phong say khướt, mắt hoa lên, mãi không tra nổi chìa khóa vào ổ. Đúng lúc mất kiên nhẫn, cánh cửa bỗng “cạch” một tiếng mở ra.

Hắn đờ đẫn giây lát, lắc đầu lắc cổ, loạng choạng bước vào nhà…

Tạch.

Đèn được bật sáng.

Căn phòng lập tức ngập tràn ánh đèn.

Hắn vứt giày, đang định bước vào phòng ngủ thì chợt thấy trên ghế sofa có một bóng người.

Là một người phụ nữ.

Một người phụ nữ xinh đẹp.

Mái tóc đen như mực cùng chiếc váy đỏ ngang gối để lộ đôi chân trắng nuột nà và thon dài. Cô ấy nhìn Trương Phong say khướt bằng ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ.

Căn phòng chìm vào im lặng.

Trương Phong đơ mất một lúc, cuối cùng cũng hoàn hồn.

“Cô là ai?! Sao lại ở trong nhà tôi!”

Trình Lạc mỉm cười, giọng điệu khá ôn hòa: “Anh Trương, tôi muốn nói chuyện với anh.”

Trương Phong như đối mặt với kẻ thù, người tỉnh hẳn rượu.

Hắn không phải kẻ ngốc, đương nhiên nhận ra người trước mặt chính là Trình Lạc, chủ nhân của sở thú kia.

Chẳng lẽ cô ta đã biết rồi ư?

Trong lòng Trương Phong đánh trống liên hồi.

Nhưng nhìn thấy cô ta chỉ có một mình, lại là phụ nữ, hắn liền trấn tĩnh lại. Trương Phong đảo mắt, liếc nhìn Trình Lạc xinh đẹp quyến rũ, trong lòng nổi lên h.am mu.ốn. Hắn cười một cách bỉ ổi rồi ngồi xuống cạnh cô: “Được thôi, nói chuyện thì nói chuyện, tôi cũng muốn nói chuyện với cô.”

Vừa nói, bàn tay của hắn đã đặt lên đùi Trình Lạc: “Tôi muốn nói chuyện với cô trên giường.”

Đúng lúc Trương Phong định ra tay với Trình Lạc thì đột nhiên cổ tay hắn bị ai đó nắm chặt. Kêu rắc một tiếng, hắn đột nhiên cảm thấy đau điếng người, thì ra là cổ tay đã bị trật khớp.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến người ta không kịp phản ứng.

Đồng tử Trương Phong co rút, cơn đau lan khắp người, chưa kịp mở miệng thét lên đã thấy một người đàn ông áo đỏ xuất hiện phía sau Trình Lạc.

Người đàn ông có ngoại hình nổi bật nhưng khí thế lại khiến Trương Phong nghẹt thở.

Trình Lạc nhìn xuống Trương Phong đang ôm tay co quắp người lại, cô chớp mắt, hỏi thẳng: “Ai bảo anh phóng hỏa?”

Mồ hôi lạnh như băng túa ra, Trương Phong không chống cự chút nào, liền nói ngay: “Tô… Tô Vân Lý, Tô Vân Lý bảo tôi làm thế.”

“Tô Vân Lý?” Trình Lạc nhướn mày, trong lòng đã có đáp án nhưng vẫn hỏi: “Tôi cho anh một cơ hội nói thật, ai bảo anh làm?”

“Tô Vân Lý!” Trương Phong gương mặt đau đớn nhăn nhó: “Anh ta… Anh ta sai tôi làm vậy, anh ta… anh ta không chịu được khi thấy cô thân mật với người khác, nên… nên bắt tôi làm thế.”

Trương Phong thành khẩn nhìn Trình Lạc: “Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi cũng bị ép thôi.”

Trình Lạc hơi cúi đầu, không nhìn thẳng vào ánh mắt Trương Phong, chỉ nhỏ giọng nói: “Tôi nuôi một con chó, tên là Toàn Phong.”

“Toàn Phong là con chó đầu tiên tôi nhận nuôi, nó trung thành, dũng cảm, không sợ hãi gì. Nhưng… hôm qua nó đã chết trong biển lửa.” Trình Lạc từ từ ngẩng mắt, cô cười nhưng nụ cười không thể hiện qua đôi mắt, ánh nhìn như rắn độc, như mãnh thú, khiến Trương Phong run rẩy không thôi.

“Nó đau lắm chứ, vì nó bị thiêu sống trong lửa mà.”

Trình Lạc đặt tay lên mặt Trương Phong, rồi đột ngột siết chặt cổ hắn, gương mặt lộ vẻ tàn nhẫn: “Tôi nghĩ anh cũng nên nếm trải cảm giác địa ngục trần gian này.”

Vừa dứt lời, nhiệt độ trong phòng bỗng giảm xuống.

Trương Phong hoảng sợ nhìn Trình Lạc.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.