Teddy nhận ra mình vẫn còn quá non nớt. Từ sau khi tận mắt chứng kiến lão chó già xương khô không một cọng lông, lại thêm thằng nhóc thích ôm sọ người đi hù dọa, chú heo con gan dạ nằm ngủ gật trên đầu hổ, đám rắn cứ quấn quýt như người một nhà, và cả con gấu tên là Mèo Nhỏ nữa.
Toàn là những thứ quái gở gì vậy chứ?
Điều khiến nó càng thêm tức tối là, tuy đều là động vật như nhau, nhưng đám kia lại đồng lòng xa lánh một ma mới như nó!
Chẳng hạn lúc ăn cơm thì chen lấn đẩy nó ra ngoài rìa, ngủ thì cố tình đánh rắm ngay trước mũi, còn chơi trốn tìm thì nó luôn là kẻ đi tìm.
Teddy ấm ức vô cùng!
Muốn được kể lể!
Chúng nó bắt nạt một con sư tử ngoại quốc là nó!
Tối hôm đó, Teddy quyết định tìm đến Trình Lạc để “mách lẻo”.
Trong phòng, Teddy nằm dưới chân Trình Lạc, bộ dạng tội nghiệp, hú lên một tiếng đầy ai oán, lại r.ên rỉ thêm vài tiếng. Nó chớp mắt, lăn một vòng trên nền, chỉ trong tích tắc đã khiến Trình Lạc mềm lòng.
“Vậy thì tối nay ngủ với ta đi.”
Nghe xong, Teddy liền vẫy đuôi, còn không quên liếc mắt đưa tình với Toàn Phong.
“Đại ca, thằng này đúng là mặt dày hết cỡ.” Hạt Dự Trữ thì thầm với Toàn Phong.
“Để tao tìm cơ hội xử đẹp nó.”
Hạt Dự Trữ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn xuống dưới: “Nhưng mà đại ca à, anh đâu còn công cụ gây án nữa đâu. Hai hòn bi thì mất rồi, mà “cái đó” cũng không còn nữa.”
“…”
“…”
Toàn Phong nghiến răng: “Hồi đó tao nên để mày chết cháy với tao luôn cho rồi, đồ con lợn vô ơn.”
Nghe thấy đoạn đối thoại, Teddy quay đầu lại: “Anh không có cái hòn bi hả? Tôi có nè, nhìn nè.”
“…”
“…”
“Cút.”
Ai mà thèm xem hòn bi của mày chứ!
“Toàn Phong.”
Trình Lạc liếc nhẹ một cái, Toàn Phong lập tức co rúm lại, cái vương miện trên đầu cũng cụp xuống.
“Chủ nhân, Teddy nói nó không muốn ở lại đây, để em đưa nó ra ngoài đi dạo một vòng.”
Vừa nói, nó vừa mạnh mẽ đẩy mông Teddy ra cửa.
Vừa lượn khỏi tầm mắt Trình Lạc, Toàn Phong liền thở phào nhẹ nhõm, hếch mũi kiêu ngạo nói với Teddy: “Nghe đây, tao mới là…”
Teddy lập tức tiếp lời: “Thằng ngầu nhất con phố này.”
“Không phải!” Nó đập nhẹ vào đầu Teddy: “Tao mới là đại ca ở đây! Mày phải nghe lời tao.”
“Được, nghe lời anh.”
Toàn Phong sững sờ, tên sư tử ngoại quốc này sao lại dễ bảo thế?
“Nếu vậy, mày làm thú cưỡi cho tao đi.”
“Được thôi.” Teddy ngoan ngoãn nằm rạp xuống: “Anh leo lên đi.”
Thật sự dễ bảo đến vậy luôn á?
Chẳng lẽ là thằng ngốc ư?
Cũng nhờ Teddy “ngu ngốc” như thế, Toàn Phong nghiễm nhiên có ngay một con sư tử trắng làm thú cưỡi, ngày nào cũng cưỡi nó dạo phố, oai phong lẫm liệt vô cùng.
Đúng lúc này, bộ phim truyền hình “Thiên Hạ Quy Nhất” của Trình Lạc chính thức lên sóng.
Mới cách có vài tháng, dàn diễn viên chính và nhà sản xuất đều đã lần lượt qua đời, chính vì thế, ngay tập đầu tiên, bộ phim đã phá vỡ kỷ lục rating. Nhiều người xem chỉ vì muốn tưởng nhớ người đã khuất, nhưng không ngờ lại bị nhân vật Đông Phương do Trình Lạc thủ vai thu hút.
Trên màn ảnh, Trình Lạc khoác lên mình bộ y phục đỏ rực, nhẹ nhàng phất tay ra lệnh muôn thú khiến tất cả khán giả trước màn hình sững sờ không nói nên lời.
Cô kiêu hãnh, sắc sảo, chân thật nhưng cũng xa vời.
Cùng với sự phát sóng của bộ phim, “Thiên Hạ Quy Nhất” lập tức leo lên hạng nhất trên bảng xếp hạng đề tài và thảo luận, ngay cả những anti-fan cũng bị chinh phục bởi diễn xuất và nhan sắc của cô. Kết hợp với màn trình diễn thời trang trước đó, Trình Lạc không chỉ tẩy trắng thành công mà còn vươn lên đứng đầu danh sách những ngôi sao nữ được yêu thích nhất.
Khi phim tiến gần đến hồi kết, không ít khán giả bày tỏ họ không muốn thấy nhân vật Đông Phương chết, nhưng vào ngày phát sóng tập cuối, tất cả khán giả đều chết lặng trước màn hình.
Ở tập cuối, Mộ Dung Viêm thất bại trước Đông Phương, một triệu đại quân rơi vào bẫy, toàn quân bị tiêu diệt. Hoàng đế bất tài, không những không cứu mà còn đóng cổng thành, không cho thương binh vào.
Thiếu niên toàn thân nhuốm máu quỳ rạp dưới đất, quanh hắn là thi thể binh sĩ, máu hòa với nước trong cơn mưa như trút nước, vẻ ngây thơ trên gương mặt hắn đã biến mất, chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Trên cổng thành, Đông Phương đứng vững, chiếc dù đỏ rực che trên đỉnh đầu chắn gió mưa cho nàng.
“Mộ Dung Viêm, đến giờ phút này mà ngươi vẫn chưa nhận ra sao?”
“Kẻ ngươi bảo vệ đã ruồng bỏ ngươi, người ngươi yêu đã phản bội ngươi. Trung thành, tín ngưỡng, con đường phía trước của ngươi đã bị giẫm nát hoàn toàn. Ngươi nói ta là tà, vậy ta hỏi ngươi, thế nào là chính, thế nào là tà?”
Mi mắt Mộ Dung Viêm run rẩy, môi lẩm bẩm: “Thế nào là chính… thế nào là tà…”
Thứ hắn theo đuổi là thiên hạ thái bình, Trường An phồn thịnh. Nhưng… hoàng đế bất tài, Đại Hi cũng bất tài!
“Để ta cho ngươi biết thế nào là chính, thế nào là tà.”
Cánh môi đỏ rực của Đông Phương nhếch lên, nàng khẽ thổi sáo ngọc.
Lập tức, mây đen cuồn cuộn kéo đến, tiếng đại bàng rít lên xé toạc bầu trời.
Chim ưng ùn ùn kéo tới, điên cuồng xé xác những binh sĩ còn thoi thóp. Mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, tiếng gào thét vang vọng trong đồng tử, tạo thành một địa ngục nhân gian rùng rợn.
Mộ Dung Viêm thất thần nhìn xung quanh, ánh mắt đỏ ngầu như máu. Bầy chim không làm hại hắn, hắn lặng lẽ nhìn, lặng lẽ nghe, trái tim vẫn đập, tê liệt mà đau đớn.
“Mộ Dung tướng quân, cứu chúng ta…!”
“Tướng quân!”
“Tướng quân, cứu mạng!”
“…”
Đông Phương đứng trên cao nhìn xuống, nàng cao giọng: “Các chiến sĩ! Chỉ cần quy thuận ta, cùng ta xông vào hoàng thành, chém đầu hoàng đế, ta sẽ ghi danh tên họ các ngươi vào sử sách! Bây giờ các ngươi trả lời ta, có muốn hay không?”
Câu trả lời chỉ có một.
Đông Phương nhìn Mộ Dung Viêm: “Trên đời này, chỉ có kẻ chiến thắng… mới là chính.”
Mộ Dung Viêm lảo đảo lùi lại vài bước, ngã phịch xuống bùn lầy.
Cuối cùng, Đông Phương dẫn binh sĩ và muôn thú tiến vào hoàng cung, bắt sống hoàng đế, lật đổ triều Đại Hi, lập nên một triều đại mới. Còn Mộ Dung Viêm… chỉ còn lại một bóng lưng gầy guộc, cằn cỗi.
“…”
Đây quả là một cái kết ngoạn mục, chấn động, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
[Tôi thật sự phải khen ngợi diễn xuất của chị Lạc!]
[Aaaaaaa, khóc sưng mắt ở đoạn cuối luôn! Nhưng khi thấy Đông Phương lên ngôi hoàng đế, sao tôi lại vui đến thế chứ!]
[Tôi cũng phải khen diễn xuất của anh Tần Phong nữa!]
[Từng nghĩ Trình Lạc chỉ là bình hoa di động, nhưng tôi đã sai rồi, bất ngờ quá trời luôn!]
[Diễn xuất của Tần Phong bùng nổ thật, nhưng để mà so với Trình Lạc thì vẫn bị lấn át hoàn toàn.]
[Cái kết này thật sự…]
[Tôi không quan tâm! Chị Lạc sinh con với bé đi có được không!]
[Phải làm sao đây? Trước kia tôi cứ nghĩ Trình Lạc đã hủy hoại biết bao nam thần, giờ thì… tôi ghen tị phát điên với những người từng kết hôn với chị ấy quá đi mất!]
[Các bạn phía trước đừng đi! Giờ tôi lụy chị ấy chết đi được, trước kia tôi đi anti chị ấy, tôi đúng là ngu mà.]
[Nói thế này có thể hơi thiếu tôn trọng người đã khuất, nhưng thật sự… diễn xuất của Triệu Vi Ninh không mấy ấn tượng.]
“…”
Sự bùng nổ của bộ phim Thiên Hạ Quy Nhất một lần nữa đưa Trình Lạc trở lại đỉnh cao showbiz, trở thành ngôi sao tuyến đầu. Ngay sau đó, quảng cáo do cô làm đại diện cho thương hiệu Monsieur de Paris cũng chính thức phát hành.
Trong tông màu lạnh, vẻ đẹp của Trình Lạc được nâng lên một tầm cao mới.
Trong căn phòng xám xịt, cô mặc nội y đen tuyền, mái tóc dài xõa xuống vai, lười biếng tựa vào thân chú sư tử trắng. Đôi môi đỏ như lửa trở thành điểm sáng duy nhất trong thế giới đơn sắc.
Đôi mắt Trình Lạc lướt nhẹ qua ống kính, chỉ một cái nhìn thoáng qua cũng đủ để khiến mọi sắc màu xung quanh bị lu mờ.
Monsieur de Paris V: [Cảm ơn @Trình Lạc đã hợp tác cùng chúng tôi. À mà… chú sư tử tên là Teddy nhé, hiện do “Ngôi nhà của rừng rậm” quản lý, không phải ảnh photoshop đâu!]
[Aaaaaa, mẹ ơi cô gái này đang quyến rũ con!]
[Tôi không cần biết! Bao giờ “Ngôi nhà của rừng rậm” xây xong, tôi nhất định phải đến đó!]
[Ai đi nhớ rủ tôi với!]
[Rốt cuộc Trình Lạc là thần tiên phương nào vậy trời, vãi luôn á!]
[Tưởng buổi diễn trước là đỉnh rồi, ai ngờ quảng cáo này còn đỉnh hơn! Quỳ luôn!]
“…”
Khi hiệu ứng từ chiến dịch Monsieur de Paris còn chưa hạ nhiệt, một chủ đề khác âm thầm leo lên top tìm kiếm.
Khu Rừng Di Động V: [Bạn từng thấy sở thú có thể di chuyển chưa? Ngày mùng 1 tháng sau, cùng @Trình Lạc rong ruổi khắp nơi nhé.]
Tài khoản mới đăng ký, chỉ có một bài viết duy nhất, nhưng chính dòng trạng thái ngắn ngủi đó lại khiến cư dân mạng tò mò không thôi. Ai cũng thắc mắc lần này Trình Lạc lại định làm gì đây?
Tất nhiên là Trình Lạc đang chuẩn bị cho một kế hoạch lớn.
Cô từ chối toàn bộ lời mời và hợp đồng, mang Nhu Nhu và mấy chiếc xe nhà di động chở đầy động vật đến điểm dừng đầu tiên – núi Đại Xuân.
Đại Xuân là vùng núi xa xôi, ngôi làng nằm trên núi chưa đến hai trăm người sinh sống, chủ yếu chỉ có người già và trẻ em bị bỏ lại.
Họ đến nơi lúc bốn giờ sáng.
Rừng núi yên ắng, phía xa trời đã bắt đầu lờ mờ sáng. Trình Lạc bước xuống xe, duỗi người một cái. Âm thanh từ thiên nhiên như khiến trái tim cô tìm được chốn về.
Đạo diễn Phương không ngờ Trình Lạc thật sự để ông ấy làm đạo diễn chương trình, lúc trước ông ấy chỉ tưởng cô khách sáo đôi câu, cũng không quan tâm thật. Nhưng nay đã đến đây, ông ấy quyết không phụ lòng cô và Thời Mặc, tự nhủ phải quay thật tốt chương trình thuần túy vì cộng đồng này.
“Trình Lạc, nếu chuẩn bị xong thì bắt đầu nhé.”
“Được rồi.” Trình Lạc gật đầu: “Quay thôi.”
Máy quay đã vào vị trí, ống kính hướng về phía rừng sâu trước mắt.
Trình Lạc định đánh thức Nhu Nhu, nhưng thấy nhóc ngủ ngon lành, cô lại không nỡ, cuối cùng nhẹ nhàng cõng nhóc trên lưng.
“Thằng nhóc này nặng phết rồi.” Cảm nhận sức nặng trên lưng, Trình Lạc không khỏi lẩm bẩm.
Đạo diễn Phương đi phía sau nhìn cô, trong lòng bỗng có một cảm giác kỳ lạ, không rõ là ảo giác hay thật sự là thế, nhưng ông ấy cảm thấy… dường như Trình Lạc đã có thêm chút dịu dàng khó diễn tả.
Có lẽ… Cái này gọi là ánh sáng của tình mẫu tử ư?
Đoàn phim dự kiến ở Đại Xuân ba ngày hai đêm. Ban đầu Đạo diễn Phương rất lo lắng lũ trẻ sẽ ngại người lạ, càng sợ chúng sẽ hoảng loạn khi thấy động vật, nào biết là đám trẻ lại cực kỳ vui vẻ. Lại một lần nữa, ông ấy được chứng kiến sức mạnh đáng gờm của Trình Lạc.
Chỉ một ánh mắt của cô thôi, từ sư tử đực đến gấu xám đều ngoan ngoãn nằm rạp xuống, nghe lời đến lạ.
Động vật và trẻ em đại diện cho sự thuần khiết và niềm vui, không cần kịch bản, những thước phim quay lại đều vô cùng chân thật và ấm áp. Khi chương trình kết thúc, Đạo diễn Phương thấy Trình Lạc lặng lẽ để lại ví tiền.
Ông ấy suy nghĩ một lúc rồi gọi trợ lý lại: “Tiểu Vương, rút hết tiền trong ví tôi đưa cho trưởng thôn. Đừng để bọn trẻ thấy.”
Trợ lý hiểu ý của Đạo diễn Phương, gật đầu: “Vâng, em sẽ đi ngay.”
Giây phút cuối cùng, đoàn làm phim và đám trẻ cùng nhau chụp một bức ảnh tập thể.
Lúc chia tay, ai nấy đều không nỡ rời xa, cả đám động vật cũng quyến luyến không thôi. Chúng hiểu lòng người, biết phân biệt thiện ác, biết thế nào là chân thành, thế nào là thuần khiết. Lũ trẻ dù buồn bã nhưng vẫn hiểu rằng không có bữa tiệc nào là mãi mãi, vì vậy, chúng càng thêm quyết tâm học tập, mong sớm bước chân ra khỏi ngọn núi lớn này.
Trước khi rời đi, Tiểu Thanh Long níu tay Trình Lạc, ngẩng đầu hỏi: “Long tổ, sau này con lớn rồi, chúng ta có thể quay lại không?”
Đôi mắt Trình Lạc khẽ động, bàn tay mát lạnh xoa nhẹ lên mái tóc nhóc, giọng nói dịu dàng nhưng cũng xa xăm: “Trình Nặc, hành trình của mỗi người không giống nhau.”
Cô nói: “Nhưng con có thể đến núi Đại Xuân khác cùng người mình yêu.”
Tiểu Thanh Long chu môi, mặt mày buồn rầu: “Long tổ chính là người con yêu mà.”
Trình Lạc mỉm cười thâm sâu: “Rồi con sẽ gặp được một người con yêu hơn cả thế, nhiều hơn cả ta rất rất nhiều.”
“Còn người thì sao? Người đã gặp người như vậy chưa?”
Hoàng hôn chợt buông xuống trên ngọn núi phía xa, ánh chiều tà rực lửa như thiêu đốt cả Thiên Sơn thành những vệt vàng loang lổ.
Trình Lạc nhìn về phía xa, trong đôi mắt đen ấy là bóng tối sâu thẳm không đáy.
“Chưa từng…” Cô nói: “Cũng sẽ không có.”
Cô đơn đáng sợ như vậy đấy.
Nó nuốt chửng máu thịt cô, gặm nhấm lý trí, khiến cô hóa thành một áng mây cô độc, lặng lẽ phiêu bạt trong bầu trời không thuộc về mình.
Nhưng rồi sẽ có một ngày nào đó…
Một ngày nào đó…
Mây sẽ bị gió cuốn đi, bị mưa đưa đẩy, để rồi bay về nơi… tự do thật sự của riêng nó.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.