"Hai đứa lại đây, bố có lời muốn nói."
Lăng Tử Thanh nhìn biểu cảm nghiêm nghị của ông Kỷ, tự dưng có cảm giác trở về thời học sinh.
Sát thương cực mạnh, y chang câu: "Tan học đến văn phòng của tôi." của giáo viên chủ nhiệm, thậm chí còn ghê gớm hơn.
Thời mài mông trên ghế nhà trường, Lăng Tử Thanh là học sinh 5 tốt, ra xã hội tiếp tục giữ phong độ nhân viên toàn năng đạt chuẩn.
Ông Kỷ luôn đánh giá cao anh, chưa từng nhìn anh bằng ánh mắt khác lạ nhường này.
Lăng Tử Thanh không ngờ ngày đầu tiên vẫn hỏng bét, lòng ngổn ngang, miễn cưỡng cười: "Vâng."
Kỷ Hạ Dương vẫn trong lốt "học sinh cá biệt", nhún vai đáp: "Ò."
Ông Kỷ nhìn thằng con rách thêm phát nữa, vẻ mặt càng đông cứng.
Giờ Kỷ Hạ Dương mới đánh hơi được biến căng, đợi ông bô xoay người mới lén hỏi: "Nãy tôi ngủ lâu lắm à?"
"Suỵt." Lăng Tử Thanh ra hiệu im lặng.
Kỷ Hạ Dương biết điều ngậm mồm, bước đều bước về phía trước.
Lăng Tử Thanh là trợ lý nên đi sau lưng. Nhưng nhìn tấm lưng của Kỷ Hạ Dương, tự dưng nhớ lại hành động che chở của đối phương, dù run lẩy bẩy nhưng vẫn trấn an: "Đừng sợ."
Có lẽ Kỷ Hạ Dương không ý thức được "trợ lý phải đứng ở đằng sau", chỉ chăm chăm bảo vệ anh trước sự phẫn nộ của ông già.
Cơ mà... sự phẫn nộ này do chính Kỷ Hạ Dương đốt lên.
Khứa siêu anh hùng này, đam mê đến nghiện.
Lòng Lăng Tử Thanh rối ren, chỉ hy vọng lát nữa Kỷ Hạ Dương thoại ít
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/soi-con-nha-hao-mon-chanh-tu-dan-that/2912921/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.