"Trả đồng hồ đây! Nếu không tao sẽ báo công an!"
Kỷ Hạ Dương nghiến răng, nắm chặt tay, gào lên.
Hắn tự thấy mình vô cùng dữ dằn, muốn thấy biểu cảm sợ hãi của lão Diêu trước sự bùng nổ hiếm khi xảy ra của hắn.
Nhưng...
Gã chỉ nhíu mày, lướt từ trên xuống dưới đánh giá hắn rồi bật cười.
"Báo công an? Mẹ nhà mày, tự tin nhỉ? Nếu năm đó không có ông mày bảo vệ, mày đã bị đánh chết rồi!"
Lão Diêu sắn tay áo lên, khoe cơ bắp cuồn cuộn, mặt khinh bỉ.
Kỷ Hạ Dương bực mình, bước lên: "Mày không trả đồng hồ đúng không?"
Gã lấy cái đồng hồ từ trong túi ra, cười cợt quơ quơ: "Đưa chứ, đưa cho sale ra giá. Làm anh em nhiều năm, mày nên tặng tao món quà chia tay chứ nhỉ?"
Kỷ Hạ Dương trợn mắt: "Mày lừa tao nhiều tiền như vậy, còn dám đòi quà?"
"Tao lừa mày? Là mày tự cho tao!"
"Nếu mày không cần thì tao đưa mày làm gì!"
"Tao có xin mày à? Toàn tự mày vội vàng dâng lên!"
Kỷ Hạ Dương shock nặng vì độ mặt dày của lão Diêu.
Đây là lão Diêu hắn quen ư?
Lão Diêu hắn biết là người có tự trọng và giữ sĩ diện. Không bao giờ bỏ cuộc, không nịnh hót hắn như bọn đầu hồng, càng không tình nguyện trở thành người hầu chỉ để được ăn chơi miễn phí, khi có bất kỳ ai hỏi, gã đều đáp: "Tôi đang nhảy việc."
Kỷ Hạ Dương coi lão Diêu là anh em, nên luôn cẩn thận quan tâm. Mỗi khi gã than nghèo, hắn sẽ tặng quà hoặc kiếm cớ cho đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/soi-con-nha-hao-mon-chanh-tu-dan-that/2912923/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.