"Vì em thích anh."
Mỗi một từ, Kỷ Hạ Dương lại áp sát hơn một chút, hai từ "thích anh" cuối cùng thì thầm bên tai Lăng Tử Thanh.
Lăng Tử Thanh cảm nhận được hơi thở ấm áp phả bên tai, đi kèm sự chấn động khi ba từ kia rơi vào lòng.
Cái gì? Kỷ Hạ Dương thích anh?
Anh ngẩn ngơ, đột nhiên không biết nên phản ứng thế nào.
Kỷ Hạ Dương như gồng hết sức mình, khom lưng cúi đầu, cằm vừa vặn gác nhẹ lên vai đối phương.
Lăng Tử Thanh run rẩy, muốn đẩy ra.
Trong nháy mắt, bên tai vang tiếng nỉ non, khiến bản năng muốn bài xích trong anh dừng lại.
Tiếng nức nở nghẹn ngào lướt qua, như những chiếc gai nhọn đâm vào tim, làm Lăng Tử Thanh nôn nao.
Đây không phải lần đầu thấy Kỷ Hạ Dương khóc. Đã từng thấy hắn khóc như trẻ con, cố tình bĩu môi, giả đò tức giận, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng được tiếng nấc kìm nén này lại đau nhói cỡ vậy.
Tay Lăng Tử Thanh lơ lửng giữa không trung, không đẩy người kia ra.
Hai người cứ giữ nguyên tình trạng này mấy giây.
Đột nhiên có tiếng mở khóa từ vang lên.
Lăng Tử Thanh như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, đẩy mạnh Kỷ Hạ Dương khỏi người mình.
Kỷ Hạ Dương thiếu cảnh giác, không thể chống đỡ được đòn tấn công mạnh mẽ như vậy. Hắn mất đà, lảo đảo lùi lại vài bước, loạng choạng giữ cơ thể cân bằng, ngẩng lên, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh.
Lăng Tử Thanh chỉ liếc một cái, sự chú ý dồn lên tiếng động: "Có người đến."
Kỷ Hạ Dương c*n
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/soi-con-nha-hao-mon-chanh-tu-dan-that/2912946/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.