Bà cụ mặt mày u ám!
Vốn dĩ!
Bà ta còn muốn sử dụng những bí mật mà bà ta biết được như một con bài mặc cả để đổi lấy cơ hội sống sót. Kết quả, tên ngu Lâm Ngạo Binh nayc, đã nói tất cả những gì bà có thể biết và không thể nói, toàn bộ đều nói ra hết!
Hơn thể nữa!
Ông ta còn biết nhiều hơn bà ta!
Bây giờ!
Số bí mật trong tay bà ta càng ngày càng ít đi, không còn đủ để cứu mạng mình nữa rồi!
Chết!
E rằng nó không còn xa nữa!
Vì vậy!
Bà ta hung hãng trừng mắt nhìn Lâm Ngạo Binh, có ý muốn làm cho Lâm Ngạo Binh nghẹt thở, nghiến răng, hừ hừ nói: "Đúng!"
"Là tôi làm đấy!"
"Tôi chỉ muốn để Tiêu Kình Tùng chết đi một cách thoải mái!"
"Chết!!!"
"Mấy người nhà họ Tiêu các người, tất cả đều phải chế!!"
Bà cụ đưa mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên, cùng Tiêu Nhất Thiên bốn mắt nhìn nhau. Cái nhìn cay độc giữa hai hàng lông mày này, cứ như thể không phải bà ta là người đã hủy hoại nhà của Tiêu Nhất Thiên, mà là Tiêu Nhất Thiên đã hủy hoại gia đình của bà ta!
Đó là một loại hận từ sâu trong tim, hận đến tận xương tủy!
Trong lòng Tiêu Nhất Thiên có hơi loạn!
Ở bên trong
Dường như có những bí mật ẩn giấu mà anh không biết!
Vì vậy!
Tiêu Nhất Thiên bình tĩnh hỏi: "Lý do là gì?"
"Nhà họ Tiêu không bạc đãi bà!" "Tại sao bà lại làm chuyện phản nghịch này?"
Trong ấn tượng của Tiêu Nhất Thiên, từ lúc anh có thể nhớ lại, địa vị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/soi-vuong-bat-bai/1659944/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.