Cố Viễn Sâm không biết mình bắt đầu thích cậu thiếu niên trong những bức thư kia từ khi nào.
Anh chỉ nhớ, trước khi gặp Quý Mạc, đã từng xảy ra một lần cãi vã dữ dội giữa Lục Thu Viễn và Cố Kiềm Minh, một cuộc ly hôn suýt nữa thành thật. Và đó cũng chính là điểm khởi đầu của mọi dây dưa rối rắm về sau.
Buổi sáng hôm ấy, một tia nắng đầu ngày khẽ rọi vào phòng, dịu dàng mà không báo trước. Chiếc bình hoa thủy tinh trong nhà bỗng vỡ tan, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có. Lục Thu Viễn cúi người nhặt mảnh vỡ, giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống thủy tinh trong suốt. Dưới ánh nắng long lanh như một hồ nước nhỏ.
Cố Viễn Sâm khi đó còn nhỏ, vừa mới thức dậy, đôi mắt vẫn còn mơ màng ngái ngủ. Cậu chạy tới cầm khăn giấy vụng về lau nước mắt cho ba.
"Thủy tinh sẽ đâm vào con đấy." Lục Thu Viễn ôn tồn nói, giọng bình tĩnh đến lạ.
Cố Kiềm Minh đã mấy ngày chưa về nhà. Đêm nào Lục Thu Viễn cũng ngồi đợi anh ta, đợi đến khi trời sáng, một mình ngồi trọn đêm trong phòng khách. Vì quá mệt mỏi, lúc vừa chạm vào chiếc bình, ông đã vô tình làm rơi.
Chiếc bình ấy không rẻ, là món đồ mà năm xưa khi đi tuần trăng mật, Lục Thu Viễn lỡ lời khen đẹp, Cố Kiềm Minh liền dốc sức cạnh tranh với người khác để mua về tặng ông.
"Ba ơi, để con nói chuyện với cha được không?" Cố Viễn Sâm khi ấy còn nhỏ xíu, nhưng đã rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/son-chi-nhat-doa-tieu-thong-hoa/2927619/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.