Thẩm Tư Ninh quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Liêu Kỳ Đông.
"Liêu Trình bỏ nhà đi, chắc phải có lý do, đúng không?" Cậu hỏi.
Liêu Kỳ Đông do dự vài giây rồi kể lại sự việc, thật ra mấy ngày nay anh bận đi khắp nơi, chuyện cụ thể thế nào cũng là nghe chị gái kể lại.
"Chị tôi nói dạo này chị ấy giới thiệu cho Liêu Trình mấy cô gái, bảo nó đi gặp, nhưng nó không chịu nên làm ầm lên. Sau đó chị tôi mới mời một cô gái đến nhà ăn cơm, nghĩ rằng không gặp thì sao biết có hợp hay không. Ai ngờ vừa ăn xong, Liêu Trình liền lật bàn, đập phá đồ đạc."
"Chị tôi thấy nó lớn rồi mà không nghe lời, ngay cả mẹ cũng không tôn trọng nên mới tát cho một cái, thế là nó bỏ đi luôn."
Thẩm Tư Ninh nghe hết đầu đuôi câu chuyện, trong lòng thầm hiểu: khi người ta kể lại sự việc thường sẽ nghiêng về phía bản thân, tô vẽ cho hành động của mình nhẹ nhàng hơn.
Chuyện chắc chắn không đơn giản như lời kể, cậu đoán có lẽ mẹ Liêu Trình là người có tính kiểm soát rất mạnh.
"Liêu Trình chỉ nói với tôi là cậu ta định đi nơi khác, hỏi tôi có muốn đi cùng không. Tôi từ chối."
Thẩm Tư Ninh nói rõ lý do cuộc gặp gỡ hôm đó.
"Cậu ta không nói sẽ đi đâu, vừa thấy mấy người đến đã bỏ chạy, còn lại những chuyện khác tôi thật sự không biết."
Liêu Kỳ Đông từng về nhà xem qua phòng ngủ, đồ đạc của Thẩm Tư Ninh vẫn còn nguyên, chắc chắn không phải bỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-cung-ga-trai-thang-gia-truong/2857387/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.