Mãi đến hơn mười giờ tối Liêu Kỳ Đông mới về đến nhà, anh đi dọc theo con hẻm nhỏ đến tòa nhà nơi mình đang ở, thấy đèn tầng sáu vẫn còn sáng.
Đây là lần đầu tiên anh thấy nhà mình có ánh đền khi trở về, trước đây mỗi lần anh về đều tối om, vì Thẩm Tư Ninh đã vào phòng ngủ từ sớm.
Bước chân của Liêu Kỳ Đông vô thức nhanh hơn, anh lên đến tầng sáu, mở cửa, đổi dép ngay cửa ra vào, vừa thay dép xong liền nhìn vào trong phòng khách, anh thấy Thẩm Tư Ninh đang ngồi bên bàn ăn.
Trước mặt Thẩm Tư Ninh là một giá vẽ, trên đó căng sẵn tấm toan, cậu đang vẽ tranh, nghe có tiếng động, Thẩm Tư Ninh ngẩng đầu lên nhìn anh một cái.
“Anh về rồi à.”
Nói xong, cậu giơ tay chỉ về góc phòng khách, tiếp tục nói với Liêu Kỳ Đông.
“Tôi đổi giường cho anh rồi.”
Giọng cậu nhẹ nhàng như thể chỉ vừa đổi một bộ quần áo vậy, chẳng có gì to tát cả.
Liêu Kỳ Đông nhìn theo hướng cậu chỉ, chỗ trước đây anh trải chiếu xuống đất giờ đã được thay bằng một chiếc sofa giường cỡ người lớn, trông như một chiếc ghế, nhưng chỉ cần kéo phần bên dưới ra là có thể biến thành giường ngủ.
Cả chăn mỏng mùa hè cũng được thay mới, chỉ nhìn thôi cũng biết là hàng không rẻ, Liêu Kỳ Đông bước tới chạm thử vào ghế, lại sờ qua chăn và gối một lượt.
Liêu Kỳ Đông không biết nên diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào, khi quay đầu lại nhìn Thẩm Tư Ninh, đúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-cung-ga-trai-thang-gia-truong/2857391/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.