Liêu Kỳ Đông xách thùng sơn đi đến chỗ Thẩm Tư Ninh chỉ, cúi người xem kỹ một lượt, sau đó dùng cọ sơn dặm lại một chút vào chỗ đó, sơn xong, anh hỏi: “Vậy được chưa?”
Thẩm Tư Ninh gật đầu, nói được.
Liêu Kỳ Đông thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục quay lại công việc, nhưng anh không ngờ là mình đã thở phào quá sớm.
Thẩm Tư Ninh vốn là họa sĩ, yêu cầu rất khắt khe, trước đây từng có một bác thợ lớn tuổi nhận sơn phòng cho cậu, cuối cùng cũng bỏ việc vì chịu không nổi, nói cậu quá khó chiều, chẳng ai làm chủ mà như vậy cả.
Giờ cảnh tượng đó lại tái diễn lên người Liêu Kỳ Đông.
Anh cố gắng kiềm chế, sơn liền hai căn phòng, đến khi làm đến phòng thứ ba thì không nhịn được nữa, anh buông thẳng cọ xuống.
“Thẩm Tư Ninh! Cậu tự sơn đi!”
Tiếng hét của anh khiến Thẩm Tư Ninh giật mình, đến khi hoàn hồn lại, sắc mặt cậu cũng không đẹp đẽ gì.
“Là anh nói sẽ giúp tôi, giờ lại thế này!”
Thẩm Tư Ninh lập tức phản kích.
Liêu Kỳ Đông nghe vậy, cơn giận trong lòng càng thêm nghẹn, nói không ra, nuốt không xuống, sau vài giây cứng người, anh hít một hơi thật sâu, cúi người nhặt lại cây cọ.
Từ đó trở đi, sau khi sơn xong mỗi mảng tường, Liêu Kỳ Đông sẽ đứng im một bên, không nói tiếng nào.
Thẩm Tư Ninh hiểu ý anh, cậu lập tức tiến đến kiểm tra, nếu thấy chỗ nào chưa đều thì chỉ tay vào, cũng chẳng nói một câu.
Hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.
Đến trưa, bà chủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-cung-ga-trai-thang-gia-truong/2857392/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.