🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thẩm Tư Ninh vội chạy sang hẻm nhỏ giữa hai tòa nhà để ẩn nấp, sau đó gọi báo cảnh sát. Xong xuôi, cậu áp sát vào tường, thò đầu ra quan sát tình hình phía Liêu Kỳ Đông.

Liêu Kỳ Đông hét lên mấy tiếng “có trộm!”, nhà trong khu cách âm không tốt, thêm giọng anh lại lớn, khiến không ít người tỉnh giấc, đèn trong nhà cũng bật lên. Có người còn ra ban công ngó nghiêng xem thử có chuyện gì.

Chẳng mấy chốc đã có vài người chạy xuống giúp, Liêu Kỳ Đông bảo mọi người chặn ở tầng dưới, còn mình leo thẳng lên tầng sáu, định lên tầng thượng đợi sẵn để chặn đầu tên trộm.

Thẩm Tư Ninh đứng nhìn cảnh cả khu dân cư đoàn kết bắt trộm.

Còn câu hỏi của Liêu Kỳ Đông lúc nãy, cậu cũng thấy oan ức lắm, nơi cậu lớn lên an ninh rất nghiêm ngặt, trộm còn không bén mảng nổi đến cổng, nói gì đến trèo lên tận nhà, trộm mà bén mảng tới là họ chẳng sống nổi.

Cho nên đúng là Thẩm Tư Ninh chưa từng thấy trộm thật.

Phản xạ đầu tiên của cậu là chẳng lẽ ai đó không ngủ được nên trèo lên tập parkour? Trước đây cậu cũng từng thấy mấy tên thiếu gia không có việc gì làm, tối đến là tụ tập đua xe, nhảy nóc nhà tìm cảm giác mạnh.

Tên trộm rất nhanh đã bị cảnh sát bắt.

Liêu Kỳ Đông dáo dác tìm bóng dáng Thẩm Tư Ninh trong đám đông, không thấy đâu liền gọi to tên cậu.

Thẩm Tư Ninh nghe tiếng gọi, từ con hẻm bước ra.

Liêu Kỳ Đông xách đồ lên, đưa cậu về nhà trước để kiểm tra xem có bị mất mát gì không. Về đến tầng sáu, Thẩm Tư Ninh bước vào nhà còn nhớ thay dép, thay xong mới vào phòng kiểm tra đồ.

Liêu Kỳ Đông sốt ruột không thôi, thấy cậu còn ung dung thay dép thì giật cả mí mắt, đợi cậu bước hẳn vào, anh để đồ ở cửa, chẳng buồn đổi dép đã chạy thẳng vào bếp.

Toàn bộ tài sản quan trọng của anh đều cất trong tủ bếp.

Anh lấy ra kiểm tra hết một lượt, thấy không mất gì mới yên tâm, sau đó đến trước cửa phòng Thẩm Tư Ninh hỏi: “Cậu có mất gì không?”

Thẩm Tư Ninh kiểm tra đồ đạc quý giá, thấy vẫn còn nguyên, mấy món khác cậu cũng lật qua một lượt, cảm giác không thiếu gì cả.

“Không mất.” Thẩm Tư Ninh đáp.

Lúc này Liêu Kỳ Đông mới thật sự nhẹ nhõm, anh đem dụng cụ cất vào căn phòng đối diện, xong rồi đứng ở cửa nói với Thẩm Tư Ninh là nghỉ sớm đi, anh xuống dưới làm biên bản với cảnh sát.

Thẩm Tư Ninh gật đầu, nói biết rồi.

Liêu Kỳ Đông theo cảnh sát đến đồn, có vài người hàng xóm cũng đi cùng, làm xong biên bản, cảnh sát cho họ về.

Ngoài đồn còn vài người hóng chuyện đứng đợi, thấy anh ra, họ vây quanh hỏi chuyện, dù đã đoán được phần nào câu chuyện nhưng ai cũng muốn nghe chính người trong cuộc kể lại.

Liêu Kỳ Đông cũng không thấy phiền, kể lại từ đầu đến cuối một lần nữa, đến khi quay về khu nhà, chỉ còn chị Trần là hàng xóm ở cùng toà đi lên chung.

Trong tòa nhà này, chỉ có chị Trần là ra giúp, những hộ khác phần lớn là người lớn tuổi trông cháu, vì an toàn nên không xuống mà chỉ đứng trên ban công nhìn.

“Đông Tử này, cậu với người thuê kia quan hệ thế nào? Cậu ấy có bạn gái chưa vậy?”

Chị Trần vừa đi vừa hỏi, dạo gần đây trời mưa nên mọi người ít ra ngoài, chẳng tụ tập buôn chuyện được. Giờ mưa tạnh, thầy Thẩm cũng ra ngoài vài lần nên đã lọt vào tầm ngắm của mấy bà cô hàng xóm.

Chủ yếu là do thầy Thẩm trông rất ưa nhìn, có khi một ngày thay đến mấy bộ quần áo, mà chưa từng thấy cậu ấy phơi đồ ngoài ban công bao giờ, toàn là có người giặt rồi đem đến tận nơi.

Ai cũng có mắt nhìn cả, liếc qua là biết thầy Thẩm chắc chắn xuất thân từ gia đình có điều kiện, lại còn mở hẳn xưởng vẽ, nghe đâu là người từ thành phố lớn về, người như vậy ai mà không để tâm cho được.

Thầy Thẩm là kiểu người nhìn thì lạnh lùng, lại không chủ động bắt chuyện với người lạ, thế nên ai cũng ngại tiếp cận.

Vậy là chị Trần đành chọn cách “đi đường vòng”, định bắt đầu từ phía Liêu Kỳ Đông, chị họ của chị có cô con gái mới hai mươi tuổi, là con một, chỉ học đến cấp ba, điều kiện gia đình cũng tạm ổn.

Chị Trần biết điều kiện của thầy Thẩm chắc chắn là rất tốt, con gái của chị họ nhà mình không xứng, nhưng chị nghĩ thôi thì thử một lần, biết đâu “ếch xanh gặp đúng tri kỷ”, hai bên lại hợp nhau thì sao.

Chuyện nhân duyên ngay cả ông trời cũng chẳng đoán trước được.

Liêu Kỳ Đông mới nghe qua đã hiểu ngay ý đồ của chị Trần, ở những thị trấn nhỏ thế này, chuyện giới thiệu và hối thúc kết hôn luôn đến rất sớm, người ta muốn con gái mình nhân lúc còn trẻ đẹp tìm được người tốt mà gả đi.

Trước đây mỗi lần Liêu Kỳ Đông về quê cũng từng có người giới thiệu, nhưng khi hỏi đến hoàn cảnh, biết anh còn đang gánh cả chi phí cho cháu trai và chị gái thì đa phần đều rút lui.

Sau đó anh mải lo kiếm tiền, cũng ít khi quay về.

Còn điều kiện như Thẩm Tư Ninh, trong mắt những người ở đây chẳng khác gì “miếng thịt béo”, gia cảnh tốt, ngoại hình đẹp, ai mà không muốn đem về làm rể nhà mình.

Liêu Kỳ Đông tuy không có ý can thiệp vào chuyện riêng của Thẩm Tư Ninh, nhưng nghĩ đến chuyện cậu thích đàn ông, chắc chắn sẽ không đi xem mắt con gái, đến lúc từ chối nhiều lần, sợ rằng sẽ mang tiếng không hay, hàng xóm láng giềng lại dị nghị, thậm chí cố ý xa lánh.

Con người vốn dĩ đã có đủ kiểu, những người lấy tư cách người lớn ra dạy đời đâu phải hiếm.

Nghĩ thế, Liêu Kỳ Đông trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: “Cũng được.”

“Chỉ là cậu ấy có bạn gái rồi, nghe nói là do gia đình sắp đặt, môn đăng hộ đối, cũng đã đính hôn.”

Liêu Kỳ Đông thuận miệng nói.

Chị Trần nghe xong thì lộ rõ vẻ thất vọng, chị còn nghĩ dù có bạn gái cũng không sao, chỉ cần chưa kết hôn là còn cơ hội tiếp xúc, ai ngờ đã đính hôn rồi, lại còn do gia đình sắp đặt.

Tư tưởng của thế hệ trước vốn dĩ là vậy, chuyện do gia đình định đoạt thì không thể cãi lại, huống chi còn môn đăng hộ đối.

Thất vọng chưa được bao lâu, ánh mắt chị Trần lại quay sang nhìn Liêu Kỳ Đông, bắt đầu săm soi. Ngoại hình cũng được, cao ráo sáng sủa, nhưng từ đầu đến chân toàn đồ chợ, quần áo lại dính đầy sơn, chắc vừa đi làm thợ sơn về.

Tuổi cũng lớn rồi, hai mươi tám mà vẫn chẳng thấy khấm khá gì, mười mấy tuổi đã ra ngoài lăn lộn mà đến giờ vẫn chưa kiếm được bao nhiêu.

Người khác đi làm xa vài năm còn mua được căn hộ trong trung tâm thị trấn, còn Liêu Kỳ Đông thì vẫn như xưa, ở mãi trong khu tập thể cũ, nghe đâu dì Vương còn từng đến nhà anh, không có lấy một món nội thất ra hồn, về nhà còn phải trải đệm ngủ dưới đất.

Chưa kể anh còn thường xuyên chu cấp cho chị gái và cháu trai.

Chị gái chẳng kiếm được bao nhiêu, đến lúc cháu cưới vợ chắc cũng là anh gánh phần lớn chi phí.

Con gái nhà ai mà chịu được cảnh bạn trai cứ mãi lo cho nhà chị mình như thế?

Chị Trần thu lại ánh mắt đánh giá.

Liêu Kỳ Đông chẳng nói gì, lặng lẽ đi tiếp, đến tầng ba thì chị Trần về nhà, tự mình mở cửa bước vào.

Liêu Kỳ Đông biết chị Trần vừa rồi đang ngắm nghía mình, đoán chắc là thấy chẳng ưng, anh cũng chẳng lạ gì lý do.

Lên đến tầng sáu, anh dùng chìa khóa mở cửa, đứng ở ngưỡng cửa cởi giày, thay dép đi trong nhà.

Nghe thấy tiếng động, Thẩm Tư Ninh mở cửa phòng ngủ đang khóa bên trong bước ra, cậu vẫn chưa ngủ, thấy Liêu Kỳ Đông về, cậu hỏi: “Sao rồi?”

“Bị đưa đến đồn rồi, nó trộm tiền nhà khác, nhà mình là mục tiêu thứ hai, may mà bị chúng ta phát hiện sớm.”

Liêu Kỳ Đông đoán tên trộm chắc đã theo dõi từ trước, mục tiêu có lẽ là Thẩm Tư Ninh, những tòa nhà cũ thế này, tiền người già giấu không dễ tìm, mà họ lại hay tỉnh giấc nửa đêm nên trộm cũng ít dám bén mảng.

Người già ở đây đa phần đều nghỉ hưu, ở nhà trông cháu, tiền sinh hoạt đều do con cái gửi về nên không ai quá dư dả.

Bọn trộm thường ra tay vào dịp trước hoặc sau Tết, khi người lao động về quê ăn Tết.

Nên lần này mục tiêu rất có thể là tiền của Thẩm Tư Ninh.

“Nếu sau này buổi tối tôi không về kịp, cậu nhớ khóa kỹ cửa sổ, cửa ra vào, giấu đồ quý giá cẩn thận trước khi ngủ.”

Liêu Kỳ Đông căn dặn.

Thẩm Tư Ninh gật đầu, chuẩn bị vào phòng ngủ.

Một đêm mệt nhoài, trời cũng sắp sáng, vì chưa ngủ chút nào nên đầu cậu đã bắt đầu đau nhức.

Tay cậu đã đặt lên tay nắm cửa, thân người cũng đã bước vào phòng, lại bất ngờ bị Liêu Kỳ Đông gọi lại.

Thẩm Tư Ninh quay đầu, không hiểu anh còn muốn dặn gì nữa.

“Có người hỏi tôi về cậu, muốn giới thiệu đối tượng cho cậu, tôi đã từ chối giúp rồi, nói rằng cậu đã có người yêu, là gia đình sắp đặt, còn đính hôn rồi nữa.”

Liêu Kỳ Đông nhìn Thẩm Tư Ninh, chậm rãi nói ra những lời ấy.

Ánh mắt Thẩm Tư Ninh hiện rõ vẻ nghi hoặc, cậu không hiểu vì sao Liêu Kỳ Đông lại phải nói như vậy, trực tiếp từ chối chẳng phải là được rồi sao?

Còn Liêu Kỳ Đông, anh cũng không biết nên giải thích thế nào cho rõ.

Anh không muốn khiến Thẩm Tư Ninh nghĩ rằng người nơi này đều không tốt, dù sao thì anh cũng lớn lên ở đây, nhưng nếu không nói rõ ràng, để người ta biết Thẩm Tư Ninh vẫn còn độc thân, e rằng những người muốn làm quen sẽ ngày một nhiều, dây dưa không dứt.

Trong lòng Liêu Kỳ Đông chưa từng nghĩ Thẩm Tư Ninh sẽ ở lại nơi này lâu dài, mà người bên cạnh cậu, chắc chắn cũng không phải người ở đây.

Thẩm Tư Ninh giống như một con hạc trắng đến từ thế giới khác, chỉ vì nhất thời hứng thú với sự ồn ào náo nhiệt của thị trấn nhỏ này mà tạm thời dừng lại một lát.

Sớm muộn gì cậu cũng sẽ rời đi.

Trở về với thế giới thuộc về cậu, tìm được người thật sự xứng đáng đồng hành.

“Trong mắt họ, cậu là một đối tượng kết hôn lý tưởng, nếu cậu không có ý định đó thì cứ nói theo lời tôi, như vậy sẽ tránh được rất nhiều rắc rối.”

Thẩm Tư Ninh vốn không thích người khác can thiệp vào chuyện riêng của mình, nhưng cậu hiểu Liêu Kỳ Đông không phải kiểu người tùy tiện nói thay người khác, vì vậy cậu chọn tin tưởng anh thêm một lần.

“Biết rồi, tôi đi ngủ trước đây.”

Nói xong, Thẩm Tư Ninh quay người về phòng.

Liêu Kỳ Đông đi ra ban công lấy một bộ quần áo sạch để vào nhà tắm tắm rửa, trong lúc tắm, anh tiện tay giặt luôn bộ quần áo vừa thay ra bằng xà bông.

Những vết sơn dính trên áo quần không thể giặt sạch bằng xà bông, áo mấy chục đồng, anh cũng chẳng buồn nghĩ cách tẩy, có thể giặt được thì giặt, không thì thôi.

Tắm xong, lau khô tóc, Liêu Kỳ Đông đi ra khỏi phòng tắm ra ban công phơi quần áo, sau đó anh kéo phần giường dưới ghế sofa ra, trải chiếu rồi nằm xuống nghỉ.

Cả ngày làm việc mệt mỏi, đáng lẽ nhắm mắt là ngủ ngay.

Nhưng không hiểu vì sao đầu óc anh vẫn tỉnh táo lạ thường.

Liêu Kỳ Đông vẫn nghĩ mình là người không mấy bận tâm ánh mắt người khác, thế nhưng sự phân biệt đối xử của chị Trần lúc tối lại khiến anh một lần nữa nhận ra một sự thật…

Chênh lệch giữa anh và Thẩm Tư Ninh.

Là một trời một vực.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.