Thẩm Tư Ninh đóng cửa phòng rồi nằm vật xuống giường, giờ thì hay rồi, tâm trạng càng rối hơn.
Mà Liêu Kỳ Đông ở ngoài vẫn không chịu buông tha, cứ gõ cửa gọi mãi.
“Thẩm Tư Ninh, ra đây!”
Thẩm Tư Ninh kéo chăn trùm kín người, trùm được mấy chục giây, thấy chẳng ích gì đành phải lên tiếng: “Cửa không khóa.”
Vừa dứt lời, Liêu Kỳ Đông lập tức vặn tay nắm bước vào, sải bước đi thẳng tới giường.
“Thẩm Tư Ninh, em có còn lương tâm không?!”
Liêu Kỳ Đông giận đến mức mắt đỏ bừng, anh kéo phăng chăn ra, lôi Thẩm Tư Ninh từ trong đó dậy. Câu nói ban nãy của Thẩm Tư Ninh khiến Liêu Kỳ Đông cực kỳ bực bội, anh chỉ muốn cậu rút lại lời đó, nói lại một câu khác.
Thẩm Tư Ninh đang trùm chăn, bị lôi ra liền ngồi dậy.
Sau khi ngồi thẳng, cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt Liêu Kỳ Đông đầy giận dữ, lúc ấy cậu mới chợt nhận ra lời mình nói ban nãy hình như hơi quá đáng rồi.
Cậu chưa từng thấy Liêu Kỳ Đông giận đến mức này, không giống như lúc Liêu Trình bỏ nhà đi, lúc đó là tức giận xen lẫn thất vọng.
Còn bây giờ Liêu Kỳ Đông hoàn toàn là bị mình chọc tức.
Thẩm Tư Ninh bỗng thấy… mình đang rối rắm cái gì cơ chứ?
Trước kia ở bên Liêu Trình cậu cũng chưa từng nghĩ nhiều như vậy.
Cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tương lai.
Giữa hai người cũng chẳng phải yêu đương gì thật, làm gì có chuyện từng qua lại với cháu rồi giờ lại đến với cậu của người ta.
Còn Liêu Kỳ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-cung-ga-trai-thang-gia-truong/2857406/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.