Trong điện thoại Liêu Kỳ Đông nói còn một tuần nữa mới quay về, nhưng chỉ ba ngày sau cuộc gọi đó, anh đã lặn lội trở về.
Ngày hôm đó Thẩm Tư Ninh vừa tiễn Tôn Ổ về.
Tôn Ổ đã xem xét mặt bằng và tìm hiểu tình hình xung quanh, đồng ý giúp Thẩm Tư Ninh chuyện kia, hứa trong vòng một tháng sẽ liên hệ được người.
Khi Liêu Kỳ Đông trở về, Thẩm Tư Ninh đang chuẩn bị vào phòng ngủ, chợt nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ từ ngoài cửa, cậu vội ra mở.
Liêu Kỳ Đông trước đó đã dặn cậu luôn phải khóa trái cửa từ bên trong.
Thẩm Tư Ninh luôn ghi nhớ thói quen này, nên dù anh có chìa khóa vẫn không thể mở cửa được từ bên ngoài.
Cậu đi ra mở chốt an toàn, mở cửa ra.
Trước cửa, Liêu Kỳ Đông đang ôm hai thùng giấy không lớn lắm bằng tay trái, mặc áo khoác và quần jean, tay phải cầm chùm chìa khóa.
Đã lâu không gặp, không biết từ lúc nào Liêu Kỳ Đông trông chững chạc và điềm tĩnh hơn hẳn, gần đây vì phải giao dịch làm ăn bên ngoài, cả cách ăn mặc cũng bắt đầu chỉn chu hơn.
Toàn thân Liêu Kỳ Đông toát ra một khí chất khác hẳn trước kia, anh đứng đó khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi đây từng là người mặc toàn đồ chợ, đi dép lê, áo mặc xong giặt rồi mặc tiếp.
“Em ngủ sớm thế?”
Liêu Kỳ Đông thấy Thẩm Tư Ninh mặc đồ ngủ ra mở cửa, mà giờ mới chỉ khoảng tám giờ tối, chưa tới giờ ngủ thường ngày của cậu.
Thẩm Tư Ninh nghiêng người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-cung-ga-trai-thang-gia-truong/2857407/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.