Sau khi bôi thuốc xong, Liêu Kỳ Đông đứng dậy đi rửa tay.
Rửa tay xong anh quay lại ngồi bên mép giường, nghiêm túc nhìn Thẩm Tư Ninh.
“Thẩm Tư Ninh, có một thứ anh rất muốn có.”
“Nhưng thứ đó quá đắt, với anh bây giờ thì không đủ khả năng để trả giá cho nó.”
Thẩm Tư Ninh nhìn Liêu Kỳ Đông, chỉ thấy đôi mắt anh rực cháy, đầy sự khát khao mãnh liệt đối với món đồ kia, giống như dù có phải liều cả mạng cũng không tiếc.
Thẩm Tư Ninh không hiểu bên ngoài rốt cuộc anh đã nhìn trúng món gì, chẳng lẽ là một món đồ cổ vô cùng đắt đỏ? Liêu Kỳ Đông muốn thứ đó để làm gì? Mua về làm bảo vật gia truyền chắc?
Một người keo kiệt như anh, từ khi nào lại nảy sinh sự cố chấp đến thế với một món đồ? Hay là bị ai đó gài bẫy lừa rồi?
Nhưng mà... ai lại có thể lừa được Liêu Kỳ Đông cơ chứ?
“Bao nhiêu tiền, em cho anh mượn.” Thẩm Tư Ninh thản nhiên nói.
Liêu Kỳ Đông bật cười rồi vươn tay ôm lấy Thẩm Tư Ninh.
Thẩm Tư Ninh ghét cay ghét đắng kiểu đụng chạm này, đã nói bao nhiêu lần rồi vẫn không chịu sửa, giờ còn ngày càng quá đáng hơn.
“Liêu Kỳ Đông!”
Thẩm Tư Ninh đưa tay đẩy anh ra, đẩy mãi mà không nhúc nhích được chút nào.
“Là đàn ông, thứ mình muốn phải tự mình giành lấy, không cần người khác giúp, nhưng dù sao cũng cảm ơn em.”
Cánh tay đang ôm Thẩm Tư Ninh của Liêu Kỳ Đông siết chặt thêm chút nữa, cứ như đang ôm lấy báu vật,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-cung-ga-trai-thang-gia-truong/2857408/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.