Thẩm Tư Ninh nhìn chiếc xe chạy xa dần đến khi khuất hẳn khỏi tầm mắt mình. Tiếng cười vui vẻ của lũ trẻ dưới lầu vang vọng lên tận ban công, tối nay là đêm giao thừa, lẽ ra phải là một ngày đoàn viên, hạnh phúc và ấm áp.
Cậu đứng thẫn thờ ngoài ban công, trong đầu ngổn ngang bao suy nghĩ, không biết nên bắt đầu nghĩ từ đâu. Lúc thì nhớ đến bàn tay Liêu Kỳ Đông đã nắm lấy, lúc lại nhớ đến những lời anh vừa nói.
Lúc mới đến thị trấn này, Thẩm Tư Ninh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ khiến cậu của bạn trai cũ nảy sinh tình cảm. Nếu là bản thân của trước kia nghe được chuyện này từ hiện tại, chắc chắn cậu sẽ cười khẩy không tin nổi.
Cậu sẽ chất vấn chính mình rằng.
— Không hiểu chuyện nên giữ khoảng cách sao?
— Với cái tính khí của mày, ai có thể chịu nổi chứ?
Nghĩ đến hai chữ “giữ khoảng cách”, Thẩm Tư Ninh chợt tỉnh ngộ, từ lúc nào cậu đã bắt đầu mơ hồ ranh giới giữa hai người?
Mới nhớ được một nửa, Thẩm Tư Ninh đã không dám nhớ tiếp nữa.
Càng nghĩ lại, cậu càng nhận ra một cách chậm chạp rằng mình đã phát hiện quá muộn. Không có người đàn ông nào lại vô điều kiện giặt giũ, nấu nướng cho một người đàn ông khác, thậm chí còn giặt cả đồ lót.
Liêu Kỳ Đông nói là nhận tiền công, nhưng mỗi lần Thẩm Tư Ninh đưa tiền, số tiền đó vẫn còn nguyên, chưa từng động đến.
Với điều kiện hiện tại, Liêu Kỳ Đông đâu thiếu tiền nữa, vậy mà anh vẫn kiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-cung-ga-trai-thang-gia-truong/2857414/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.