Sau khi nói xong câu đó, Liêu Kỳ Đông liền ôm chặt lấy Thẩm Tư Ninh. Thẩm Tư Ninh bị anh siết chặt đến mức khó thở, nhưng dù vậy, cậu vẫn không mở miệng bảo anh buông ra.
Hôm đó cậu đã đến sân bay, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ lên máy bay rời đi, thế nhưng cậu lại chần chừ cho đến khi nghe thấy tên mình được gọi vang trong loa phát thanh.
Thẩm Tư Ninh nghe thấy rồi, nhưng cậu vẫn không hề nhúc nhích.
Cuối cùng, cậu lỡ mất chuyến bay.
Thẩm Tư Ninh đã tìm vô số lý do, tự thuyết phục mình bằng đủ lời lẽ lý trí, cậu hoàn toàn tỉnh táo nhìn bản thân lựa chọn ở lại.
Mọi hậu quả cậu đều tự mình gánh chịu.
“Chỉ là thử xem sao thôi.”
Thẩm Tư Ninh nói như để giữ lại chút thể diện cho mình.
Cũng giống như khi cậu từng nói với Liêu Trình, chỉ là thử thôi, nếu không hợp thì chia tay.
“Anh biết.”
Liêu Kỳ Đông trả lời, anh biết một người kiêu ngạo như Thẩm Tư Ninh sẽ không dễ dàng thừa nhận, nhưng chỉ cần cậu chịu mở miệng, vậy là đủ rồi.
Khoảnh khắc đó, thần kinh căng thẳng của Thẩm Tư Ninh mới dần thả lỏng, cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đầu đau nhức, đã nhiều ngày cậu không ngủ ngon, mà hễ mất ngủ là cậu thường hay cáu gắt khi tỉnh dậy.
“Em muốn ngủ.”
Thẩm Tư Ninh đẩy nhẹ Liêu Kỳ Đông, ra hiệu cho anh buông ra.
Liêu Kỳ Đông nghe theo, anh buông tay, cúi đầu nhìn sắc mặt của cậu, thấy Thẩm Tư Ninh mệt mỏi đến thế, anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-cung-ga-trai-thang-gia-truong/2857416/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.