Thẩm Tư Ninh nhẹ nhàng trải chăn của Liêu Kỳ Đông đắp lên người, con người Liêu Kỳ Đông là vậy, một khi đã muốn làm gì thì sẽ nghĩ đủ mọi cách để đạt được cho bằng được.
Chiếc chăn này vốn dĩ là của cậu nhưng lại để cho Liêu Kỳ Đông dùng, sau đó anh cũng không có ý định trả lại. Chăn được anh đắp một thời gian, giờ Thẩm Tư Ninh nằm bên dưới, cậu trở mình hai lần, luôn cảm thấy những vật dụng cá nhân như chăn có một loại cảm giác rất riêng tư.
Cho nên mỗi khi trở mình cậu đều có ảo giác như đang được bao bọc trong hơi thở của Liêu Kỳ Đông. Người đàn ông này đúng là đáng ghét, âm thầm mà sâu sắc, cứ từ từ xâm chiếm không gian riêng tư của cậu từng chút một.
Thẩm Tư Ninh lăn lộn một lúc lâu, cuối cùng vẫn không chống nổi cơn buồn ngủ, đắp chăn của một người đàn ông khác rồi thiếp đi, giấc ngủ kéo dài cho đến khi tỉnh dậy một cách tự nhiên.
Sau khi tỉnh dậy, cậu thay đồ rồi bước ra khỏi phòng.
Nhìn đồng hồ treo trên tường, đã hơn mười giờ sáng, trên bàn để lại một mẩu giấy viết tay của Liêu Kỳ Đông.
"Bữa sáng để trong nồi, khi nào dậy thì gọi cho anh, anh quay lại đón em."
Thẩm Tư Ninh đi rửa mặt trước, sau đó hâm lại bữa sáng, trong lúc chờ đồ ăn nóng lên cậu gọi điện cho Liêu Kỳ Đông, điện thoại nhanh chóng được bắt máy.
"Em dậy rồi à?"
Đầu dây bên kia có tiếng ồn ào của nhiều người đang nói chuyện, Thẩm Tư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-cung-ga-trai-thang-gia-truong/2857419/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.