Tối hôm đó Liêu Kỳ Đông mời tất cả các ông chủ mỏ than cùng ăn bữa cơm.
“Đông Tử à, bình thường chú em muốn tụi anh kéo một tay thì chẳng ai từ chối đâu, nhưng lần này đối phương không phải dạng vừa, rõ ràng là nhắm vào chú mà diệt, lợi ích thì có đấy, nhưng cầm thứ nóng bỏng tay như vậy tụi anh cũng không dám nhận.”
Một ông chủ vừa cười vừa nói.
Liêu Kỳ Đông biết chuyện này không dễ thuyết phục, nhưng anh buộc phải lôi kéo họ đứng về phía mình, có những lúc không thể đánh vào lợi ích thì phải chơi bài tình cảm.
“Anh Lưu, em biết lần này đối phương rất mạnh, nhưng mấy dự án của các anh cũng phải năm, sáu năm mới xong, lâu hơn thì cả chục năm, mọi người đều là dân bản địa ở cái huyện này, chẳng lẽ lại không mong quê mình phát triển hơn sao?”
“Huyện mình nhỏ, dân số cũng không nhiều, có muốn phát triển cũng khó, chỉ có đẩy mạnh công nghiệp mới thu hút được người dân quay về làm việc, từng chút từng chút mà lớn mạnh lên, khi ấy mình có thể khai thác thêm ngành du lịch sinh thái, sẽ có thêm nhiều công việc được tạo ra.”
“Môi trường chung tốt lên thì những người dẫn đầu như chúng ta mới có cơ hội đầu tư, kiếm nhiều tiền hơn, rồi mới có tư cách bước lên tầm cao hơn. Những vòng tròn ở mấy thành phố lớn đều đã cố định, chúng ta không có thế lực, không có thân phận thì chen vào sao nổi, chẳng lẽ mấy anh không muốn làm lớn, để cho đám người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-cung-ga-trai-thang-gia-truong/2857434/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.