(Để dễ phân biệt thì bắt đầu từ chương này mình xin phép đổi đại từ nhân xưng của Lương Vương thành "lão" nha) Chứng cứ vô cùng xác thực, phú quý trăm năm của cả tộc Tần thị, cuối cùng phồn hoa lụi tàn. Trong triều đình, cục diện một nhà Tần thị nắm quyền cũng sắp đi đến hồi kết. Nắm tay siết chặt của Hạ Triều Sinh chậm rãi buông ra, yên ổn ngồi trong xe ngựa. Cậu nhận lấy lò sưởi tay Hạ Hoa đưa tới, rồi liếc mắt nhìn Tần Hiên Lãng sắc mặt thay đổi thất thường ẩn trong đám người một cái. Một ngày trước, bọn họ chạy tới bãi săn Li Sơn. Lương Vương hoảng sợ rời khỏi Thượng Kinh, tiều tụy không chịu nổi, nhìn thấy binh mã lập tức sợ đến mức lá gan muốn nứt ra, ngay cả long bào cũng không kịp khoác, được vài tên Kim Ngô Vệ hộ tống rời khỏi vương trướng. "Sao người Địch đánh tới đây chứ?" Lương Vương không thể tin nổi lẩm bẩm, "Chẳng lẽ Thượng Kinh đã..." "Bệ hạ, là Trấn Quốc Hầu!" Kim Ngô Vệ thở hồng hộc chạy về, hô to, "Trấn Quốc Hầu tới cứu giá!" "Hạ Vinh Sơn?" Lương Vương thoáng chốc đột nhiên dừng bước, trong mắt lần nữa tỏa ra ánh sáng, bước nhanh quay về trước vương trướng, nắm lấy lông vũ trên đầu Kim Ngô Vệ, "Là Trấn Quốc Hầu, Hạ Vinh Sơn à?" Trả lời lão chính là tiếng bước chân vững vàng của Hạ Vinh Sơn. "Bệ hạ!" Lương Vương kinh hỉ nhào qua: "Tốt... Tốt, thật sự rất tốt!" Lương Vương biết, có Trấn Quốc Hầu ở đây, tính mạng của lão đã không còn nguy hiểm. "Hạ khanh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-thanh-tran-quy-trong-tay-de-vuong/2795296/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.