Ôn Ấu Nghi không hề giấu giếm, giơ tay lên: "Em bị thương lúc ở biên giới thời gian trước ấy mà."
Tôi có chút tiếc nuối nhìn em ấy.
"Chị đừng nhìn em như thế chứ, đừng thương hại em, em không sao đâu."
Tôi gật đầu, thực ra Ôn Ấu Nghi đúng là một người dám yêu dám hận.
Em ấy thực sự xứng đáng được yêu thương.
"Khụ khụ khụ..."
Tôi vừa cầm bát lên, mẹ tôi nằm trên giường bỗng bắt đầu ho dữ dội.
Tôi lập tức đứng dậy khỏi ghế.
"Mẹ ơi? Mẹ sao rồi?"
Tiếng ho của bà không dứt, nghe có phần thê lương.
Bác sĩ chủ trị dẫn theo hai y tá từ ngoài cửa vội vã bước vào.
"Người nhà bệnh nhân tránh ra một chút, tình trạng bệnh nhân hiện tại đang không ổn."
Chương 19
Tim tôi như thắt lại.
Chẳng bao lâu sau, bà ấy được các nhân viên y tế đẩy ra ngoài.
Giọng tôi run rẩy: "Bác sĩ, mẹ tôi... mẹ tôi thế nào rồi?"
"Tình trạng xuất huyết não của bệnh nhân nghiêm trọng hơn so với dự đoán của chúng tôi, hiện tại cần kiểm tra và đánh giá thêm."
Lời bác sĩ chủ trị như một nhát búa giáng mạnh vào tim tôi, tôi cảm thấy cơ thể mình bắt đầu run lên không thể kiểm soát.
Hà Hiểu Hàm vừa từ đoàn văn công trở về liền chứng kiến cảnh tượng này.
"Uyển Thục, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Nước mắt tôi đã không thể kìm lại mà trào xuống.
"Hôm nay chúng tôi sẽ sắp xếp phẫu thuật khẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-vao-nam-80-toi-da-tim-lai-chinh-minh/1533392/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.