Lục Phong biết tự học chính là chuyện trăm năm có một, xác suất xảy ra chạy đến âm vô cùng.
Bởi lẽ đa số thời gian hắn đều dùng để ra ngoài đường sinh sự (hồi trước có nói rồi đó, hắn là khởi nguồn của cái gọi là 'quỹ đen' của trường đó mà).
Mới đây không lâu, hắn còn dùng ghế đập gẫy tay một thằng đại ca trường kế bên trong tiệm chơi điện tử, tiếng tăm trong vùng nổi lên như cồn. Đó là thời kì mà bạo lực học đường lên ngôi, mấy đứa choai choai cứ thích xem phim xã hội đen bắn nhau đùng đùng, xác nát bét như tương tàu rồi chăm chăm học theo. Thằng nào có gan dùng bia chai đập bể đầu thằng khác mà tay không run mắt không nhắm thì sẽ được tôn lên hàng đại ca, trong mắt đàn em chẳng khác gì anh hùng.
Tôi được coi là hồng nhân bên cạnh đại ca, suốt ngày sủng ái kè kè kế bên, làm nhiều người nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Có trời mới biết tôi phải dùng trăm phương ngàn kế để né khỏi những rắc rối xung quanh tên đó. Vừa mới từ phòng giáo vụ bước ra thôi, giáo viên chủ nhiệm đã nghe thấy mười tám đời tổ tông nhà mình bị lôi ra xài xể triệt để từ cái thằng mình vừa giáo huấn xong.
"Tiểu Thần, đi trượt patin nhé, tôi bao."
"Không đi, vô duyên vô cớ tôi không nhận."
Khi đó chúng tôi thường nói chuyện với nhau như thế. Lục Phong con nhà giàu, dĩ nhiên vung tay với bạn bè rất hào phóng, còn tôi không bao giờ nhận không cái gì từ người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-trinh-mai-mai-mot-tinh-yeu/2370710/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.