Hai người từ trước đến nay vẫn luôn có một sự ăn ý ngầm không thể nói ra, nhưng vào thời khắc quan trọng nhất, nó lại không phát huy tác dụng gì.
Hà Thanh rất kín đáo giật giật khóe miệng.
Nếu cậu có thể mở miệng nói chuyện, nhất định sẽ lớn tiếng chất vấn Hải Yến một câu: "Tuổi còn trẻ mà đầu óc anh toàn chứa thứ gì thế?"
Anh Yến cũng không chịu nghĩ kỹ, sao cậu có thể để anh giúp mình mặc quần áo được chứ? Cậu...cũng cần giữ thể diện mà?
Vành tai lặng lẽ nhuốm một màu hồng nhạt khó nhận ra, Hà Thanh có chút thẹn quá hoá giận. Cậu trực tiếp ném xấp "bằng chứng phạm tội" trong tay lên đầu Hải Yến. Cậu quay người giật mạnh chiếc khăn tắm trên người, cầm lấy một chồng quần áo khác bên giường, giơ tay, đá chân, nhanh chóng mặc vào.
Hải Yến bị hành động của đứa nhỏ làm cho ngẩn người, cứng đờ nghiêng đầu, quần áo trên đầu rơi hết xuống đùi anh, chỉ còn một chiếc q.uần l.ót màu đen kiên trì đến cùng, lơ lửng trên đầu tóc anh — Hải Yến đưa tay gỡ xuống xem, của anh chứ không ai khác.
...Đệt mẹ chuyện này hơi bị xấu hổ đấy.
Không khí nhất thời trở nên ngưng trệ. Mặt già của Hải Yến đỏ lựng, hoàn toàn không muốn thừa nhận cái người hai phút trước còn ra vẻ bề trên, đứng ở đỉnh cao đạo đức giáo huấn đứa nhỏ chính là mình.
Nhưng mà xin lỗi đứa nhỏ cũng chẳng mất mặt gì, chỉ là một câu nói mà thôi.
Hải Yến sợ nhất là đứa nhỏ không vui, còn mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-trong-bien-lang-ac-quy-bat-thien/2712350/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.