Hải Yến xấu hổ đến mức tê cả da đầu, gần như muốn xông ra khỏi cửa ngay lập tức, chạy trốn khỏi "hiện trường vụ án".
Nhưng anh lại không thể đi, anh còn phải chào tạm biệt cậu bé nhà mình — nếu anh đột nhiên đứng dậy bỏ chạy, đối phương sẽ lo lắng mất.
Thế là Hải Yến thầm than một tiếng trong lòng: tránh cũng không tránh được.
Sau đó, anh nhìn thẳng về phía trước, hứng chịu ánh mắt nóng rực chiếu thẳng tới, vẫy tay với camera, giọng điệu ôn hòa, không nhanh không chậm: "Cục cưng à, đàn chị Nhan Kỳ của em đến rồi, anh cúp máy trước nhé? Lát nữa em tan học rồi gọi lại cho anh được không?"
Để tỏ vẻ trong sạch, Hải Yến còn chuyển camera, quay Nhan Kỳ mấy giây.
Hà Thanh đương nhiên nhìn thấy hết, ngoan ngoãn gật đầu, cũng vẫy tay lại.
Hải Yến vốn muốn đáp lại một nụ hôn gió, nhưng thời cơ không thích hợp, đành phải cố gắng kìm nén. Anh ngắt cuộc gọi, đặt điện thoại xuống, lại nhìn thẳng vào mắt Nhan Kỳ.
"..."
"..."
Bầu không khí kỳ lạ, không khí dường như ngưng đọng.
Hải Yến đã chuyển sang tư thế thản nhiên, dù sao sự việc đã đến nước này, chi bằng thuận theo tự nhiên. Anh ho nhẹ hai tiếng mới hỏi: "Cậu gọi tôi đến đây là có chuyện gì à?"
Nhan Kỳ nhìn chằm chằm anh một hồi. "Cậu...không định giải thích sao?"
Hải Yến giơ tay gọi phục vụ, gọi cho Nhan Kỳ một ly cà phê Americano, rồi tự gọi cho mình một ly nước lọc, sau đó mới không quan tâm nhún vai. "Có gì đâu mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-trong-bien-lang-ac-quy-bat-thien/2712372/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.