“Lê Yến… Lê Yến…”
Lê Yến choàng tỉnh, bật dậy từ trên giường, th* d*c một lúc lâu sau mới nhìn rõ người đứng trước mặt mình.
Một người phụ nữ trông khoảng bốn – năm mươi tuổi, chỉ nhìn nét mặt cũng biết hồi trẻ từng là mỹ nhân. Nhưng hiện tại bà cắt tóc rất ngắn, mặc áo ngắn tay và quần dài giá rẻ, làn da thô ráp, đôi mắt trĩu nặng đầy mệt mỏi và lo âu.
Lê Yến biết bà chưa tới 40 tuổi.
“Mẹ…”
“Ôi! Con làm mẹ sợ hết hồn, Tiểu Yến.” Tử Vân cầm khăn ấm lau mồ hôi trên trán và cổ con trai: “Lại gặp ác mộng à? Không sao đâu, đừng sợ, trong mơ mọi chuyện xấu đều trái ngược với thực tế, không sao đâu.”
Quạt cây cũ kỹ quay rít, thổi luồng gió mang theo hơi nóng, tiếng ve kêu vang từ cửa sổ mở hé.
Ánh nắng đầu tháng bảy chói mắt, nhưng cũng rất chân thật.
Lê Yến cầm khăn ướt từ tay mẹ, nắm bàn tay thô ráp vì làm lụng nặng nhọc quanh năm khiến khớp xương biến dạng của mẹ: “Mẹ, con không sao. Hôm nay sao mẹ về sớm vậy?”
Hiện chưa đến bốn giờ chiều, thông thường mẹ về nhà lúc hơn 5 giờ.
“Ôi, cái máy mài bị hỏng rồi, chắc phải đến chiều mai mới sửa xong.” Bà thở ngắn than dài: “Lại mất hai ngày công.”
Nhà Lê Yến ở làng Hoè Mộc cách xa trung tâm thành phố, trong làng có một xưởng nhỏ chuyên gia công que xiên nướng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-trong-giac-mo-ngu-mai-khong-tinh-la-trai-nghiem-nhu-the-nao/2879227/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.