__________
Rượu đêm qua nàng uống là rượu gạo do khách điếm tự ủ, ban đầu nhấm nháp thì chỉ thấy vị dịu ngọt, nàng còn tưởng rượu không nặng nên đã uống kha khá. Nào ngờ rượu ngấm từ từ, sau khi trở về phòng mới phát huy công lực.
Tạ Trùng Tự uống rượu xong không gây chuyện, càng không đập phá chửi bới người. Ngày trước mỗi khi nàng say đều được Tuyên Giác chăm sóc, chàng lại chẳng nhắc tới những chuyện đã xảy ra, vậy nên Tạ Trùng Tự quả thực không biết trạng thái sau khi say của mình.
Trong lòng nàng nơm nớp, chỉ sợ lúc không tỉnh táo lỡ miệng hoặc làm ra chuyện gì đó thiếu đạo đức...
Lỡ miệng còn đỡ, cùng lắm thì nàng cũng chỉ nói ra những ai oán đau thương của kiếp trước mà thôi, dẫu sao Tuyên Giác cũng chẳng hiểu.
Còn những hành vi thiếu đạo đức... Ôi thật không dám tưởng tượng.
Nàng đành cười trừ rồi vội vã bỏ tay áo chàng ra: “Xin lỗi, xin lỗi nhé”.
Tạ Trùng Tự âm thầm quan sát Tuyên Giác, nhìn từ vành tai, cổ rồi tới sườn mặt xem có dấu vết gì khả nghi hay không.
Bỗng, trái tim nàng hẫng một nhịp.
Khóe miệng Tuyên Giác hơi sưng đỏ, kết hợp cùng mái tóc dài xõa tung, trông chàng lúc này hệt như một “cô nương” vừa bị người ta chà đạp. Ánh mắt của vị “cô nương” đó lúc này đây sáng lấp lánh, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Tạ Trùng Tự nhìn kỹ thêm ba bốn lần, sau đó trái tim như rơi bịch xuống đất... Nàng quả thực không nhìn nhầm. Vết thương trên khóe môi Tuyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-trong-sinh-trong-tu/2453484/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.