Tịch Cảnh Dương đến gần, ánh mắt anh nhẹ nhàng quét qua Kỷ Hàn Phi. Mặc dù bề ngoài anh không hiển thị bất kỳ cảm xúc nào khác thường, nhưng trong lòng lại đang dậy sóng.
“Hôn ước? Em vẫn chưa ngồi xuống, anh vợ không cần gấp như vậy đâu.”
Kỷ Thần Hi không hiểu sao lại có chút chột dạ mà lắp bắp:“Anh…anh…anh…”
Kỷ Hàn Phi còn định thử thẳng “em rể” khó ưa một chút, tiếc là hắn ta cũng có chút thông minh, biết đứng ra giải vây cho Thần Hi, anh cũng sẽ nương tay vài phần.
“Em có một thằng anh ruột là anh thôi, gọi nhiều thế làm gì?”
Kỷ Thần Hi nghiến răng lườm anh:“Anh nói ít đi vài câu sẽ không chết đâu!”
Tịch Cảnh Dương cũng không để ai đó đắc ý, vòng tay qua eo của Kỷ Thần Hi, kéo cô ngồi sát vào anh khiến cô cũng không khỏi bất ngờ.
“Anh vợ, vừa hay anh cũng đến Thủ Đô, không biết có thể hẹn anh một ngày đẹp trời nào đó gặp gia đình của em không?”
Vừa nói anh vừa nắm lấy tay Kỷ Thần Hi đặt lên bàn, khoé miệng khẽ cong:“Trước lúc được anh vợ đồng ý, em thật sự không dám đến nhà cầu hôn.”
Cầu…cầu hôn…
Hai má của Kỷ Thần Hi ngay lập tức ửng hồng, không nói nên lời.
Anh ấy…không nói đùa đâu đúng không?
Kỷ Hàn Phi cảm thấy thích thú mà nhướn mày:“Thế à? Vậy thì xui cho cậu rồi, tôi tuyết đối không đồng ý đó.”
Không đợi Tịch Cảnh Dương trả lời, Kỷ Thần Hi đảo khách thành chủ, nắm ngược lại tay anh, cười khẩy:“Cũng không phải vấn đề khó giải quyết lắm.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-trung/2465329/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.