Khi Giang Đồng rời khỏi nhà, Đới Nguyệt Mạn vẫn chưa đắp xong mặt nạ dưỡng da.
Bà đứng trên cầu thang, thắc mắc hỏi: “Trễ thế này mà còn về ký túc xá à? Có chuyện gì gấp sao?”
“À.” Vừa đi giày, Giang Đồng vừa vẫy tay với bà: “Có chút việc.”
Đới Nguyệt Mạn: “…”
Đúng lúc anh chuẩn bị mở cửa, Giang Mẫn mới chậm rãi bước ra khỏi phòng: “Được rồi, con lớn rồi giữ không nổi nữa.”
Vốn dĩ ban đầu Đới Nguyệt Mạn định gọi tài xế đưa Giang Đồng về, nhưng vì đã muộn, chờ tài xế đến cũng mất thêm thời gian. Giang Đồng không đợi được nên tự bắt xe ở cổng khu chung cư. May mắn là lần này không cần chờ lâu, chỉ vài phút đã có xe.
Từ nhà về ký túc xá trong bệnh viện thực ra cũng khá xa. Trên xe, Giang Đồng nhắn tin cho Trần Tử Kiêm, nói rằng mình đã lên đường.
Qua khung cửa kính, cảnh đêm ngoài phố trông thật quen thuộc. Anh không thể tập trung làm gì khác, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Khi xe vào đến khu chung cư, Giang Đồng lập tức nhìn thấy xe của Trần Tử Kiêm.
Sau khi thanh toán, anh mở cửa xe bước xuống. Đoạn đường từ đó đến chỗ chiếc xe kia không xa, nhưng chẳng hiểu sao lại có cảm giác còn lâu hơn cả quãng đường từ nhà đến đây.
Xe đỗ ở vị trí rất ngay ngắn, không chắn lối đi. Giang Đồng trực tiếp tiến đến cửa sổ ghế lái, định giơ tay gõ cửa thì nhìn thấy Trần Tử Kiêm khoanh tay tựa vào ghế, có vẻ như đã ngủ thiếp đi.
Ánh đèn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sot-cao-khong-dut-kho-tu/2293843/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.