Lúc chuẩn bị rời đi, Trần Tử Kiêm gọi điện cho Đan Tư.
Hắn xuống xe rồi mới gọi, đúng lúc Giang Đồng đang đi mua hai chai nước ở quầy tự phục vụ. Trần Tử Kiêm dựa vào cửa xe, nhìn theo bóng lưng anh xa dần.
Điện thoại vừa kết nối, bên đầu dây kia vẫn còn khá ồn ào. Trần Tử Kiêm vừa nói “A lô”, Đan Tư đã tự giác cầm điện thoại đi tìm một nơi yên tĩnh hơn.
“Đi rồi à? Cứ để chìa khóa lại cho bảo vệ là được, tối nay tôi không về.” Đan Tư nói.
“Được, cảm ơn cậu. Khi nào có dịp tôi mời cậu ăn cơm.” Trần Tử Kiêm mỗi lần đến chơi, Đan Tư đều tìm cách không lấy tiền hắn, hắn chỉ có thể dùng cách này để trả ơn.
“Khách sáo quá.” Đan Tư bật cười, rồi chợt hỏi: “Nhưng sao cậu vẫn còn liên lạc với Giang Đồng vậy? Tôi nhớ hồi tốt nghiệp cấp ba, hình như cậu ấy và Tống Dục đã ở bên nhau rồi mà.”
Tống Dục từng chơi bóng với Đan Tư, nên cậu ta biết người này, cũng biết Trần Tử Kiêm và Tống Dục từng là bạn.
Chuyện Giang Đồng và Tống Dục từng yêu nhau, bọn họ chưa từng chủ động nói với ai. Nhưng dù sao hai người chung một nhóm bạn, ít nhiều cũng để lộ chút manh mối, bạn học cũ ngồi lại với nhau tán gẫu, thế nào cũng có người biết.
“Hồi đi học, bọn mình đâu được đám học giỏi đặc biệt kia coi trọng, phải không?” Đan Tư cười khẩy, “Nhưng Giang Đồng thì khác, bảo sao cậu chịu chơi với cậu ấy.”
Đan Tư là kiểu người có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sot-cao-khong-dut-kho-tu/2293847/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.