Hoàng Tuyền không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, bàn tay trong tay áo buông xuống nắm thành quyền.
Tên Lang Vương này, tuyệt đối không phải là đối tượng có thể giải quyếttrong chốc lát. Nhìn hắn làm bộ dạng mỉm cười ôn hòa vô hại, sát khítrong đáy mắt lại không gạt được người. Là vì biết thực lực của y nênđặc biệt đuổi đến đây đối phó y sao. . . . . .
Hoàng Tuyền lạnhlùng nói: "Chúng ta chỉ đến tìm một người xâm nhập khác thôi, người kiabắt đồng bạn của chúng ta, mùi biến mất ở nơi đây. Ta cũng không có ýđịnh đánh nhau với ngươi, nhưng nếu như ngươi cố ý ngăn trở, thì đừngtrách ta không khách khí."
Tay áo của y giương lên, ánh sáng bạc ẩn hiện trong lòng bàn tay, vẻ mặt lạnh lẽo khắc nghiệt.
Lang Vương dần thu lại nụ cười, giọng điệu vẫn tựa như không quan tâm, vuốttay áo rồi lười biếng nói: "Người nọ là khách của khách quý chúng ta, về phần người các ngươi gọi là đồng bạn mà hắn mang tới đây, cũng là khách của khách quý, đều là đối tượng ta cho phép tiến vào Yên Hồng Sơn. Còncác ngươi…". Ánh mắt lạnh lẽo của hắn quét qua mặt Hoàng Tuyền và Tư Đồ, trầm giọng nói: "Các ngươi không nằm trong phạm vi cho phép của ta. XàYêu, đừng tưởng rằng mình có đạo hạnh ngàn năm thì thật sự đặc biệt hơnngười . Yên Hồng sơn mặc dù không sánh được với Xạ Hương sơn, nhưng cũng không cho phép ngươi xông loạn."
Hoàng Tuyền cũng chẳn đôi covới hắn nữa. Trận đánh này, xem ra đã quyết định. Hắn quay đầu lại nhỏgiọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-me-hoac-cua-yeu-ho/2173366/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.