Chẳng lẽ nàng trúng xuân dược rồi? Nếu không, tại sao thân thể lại bủn rủn mẫn cảm thế này?
Trước kia khi Bạch Trì Hữu đụng vào nàng, nàng cũng không như thế này nha!
Chẳng lẽ Hách Liên Kình Thương lại hạ độc với mình?
Nghĩ tới đây, thân thể nàng có chút lạnh như băng, đại não tỉnh táo lại, thanh tỉnh hơn không ít ——
Nhưng nhìn lại Hách Liên Kình Thương, ánh mắt đỏ rực kia, tựa hồ đang nhẫn nhịn một điều gì đó ——
“Hách Liên Kình Thương.” Hoa Tiểu Nhã khẽ đẩy y một cái, Hách Liên Kình Thương cúi đầu, nàng cách không tới 2cm nhìn y, trong mắt mang theo vẻ thống khổ.
“Tiểu Nhã, ta… rất khó chịu, nàng nguyện ý cho ta được không?” Giọng Hách Liên Kình Thương trở nên khàn đi.
“Huynh có cảm thấy… có gì đó không đúng hay không?”
“Ừm.” Hách Liên Kình Thương cũng nhận ra, thân thể hình như đang run rẩy, y cố sức nhẫn nhịn, nhưng ——
Trên người nàng vốn có một cảm giác chí mạng nào đó, nó khiến cho y vừa đụng vào đã khó chịu, cơ hồ muốn xé nát nàng vậy.
Thì ra, y cũng trúng xuân dược, thế có nghĩa là… không phải y hạ dược phải không?
Chẳng lẽ là người khác?
Là ai?
Có điều, giờ phút này giải độc quan trọng hơn.
Nếu… nàng và Bạch Trì Hữu đã không còn liên quan, vậy thì nàng phát sinh quan hệ với ai cũng đâu có sao?
“Kình Thương.” Khóe môi Hoa Tiểu Nhã nhếch lên, “Giải quyết xong, chúng ta đi tìm hung thủ.”
“Được ——“
Nụ hôn của y gắt gao rơi trên bờ môi nàng, hoàn toàn mất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-phu-nhu-phu/2652040/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.